Sáng sớm tinh mơ, Dương Mai ở trong phòng sửa sang lại đồ vật, mẹ Dương tai thính, nghe thấy được gõ cửa tiến vào, hỏi: “Sao lại dọn đồ? Phải đi à?”
“Vâng, thứ hai phải đi làm.” Dương Mai nói.
Mẹ Dương không vui: “Con đi làm cái gì chứ, chính con là bà chủ, đi lại tự do.”
“Là cháu ạ.”
Mẹ Dương nghe vậy ngẩng đầu nhìn nhìn, chưa nói cái gì, lại cúi đầu nhìn Dương Mai: “Con ở thêm vài ngày đi, vừa mới trở về đã đi rồi!”
“Không được, con về cùng anh ấy.”
“Bao lâu con mới về nhà một lần chứ, nhanh như vậy đã đi…”
Ba Dương đứng ngoài cửa cũng đi vào, tháo kính viễn thị xuống, mở to mắt nhìn Dương Mai: “Lúc con không ở nhà, mỗi ngày mẹ đều nhắc đến con, nghe lời mẹ, lại ở vài ngày đi.” Vừa nhấc đầu, lại nhìn Giang Thủy, nói: “Nếu cháu tiện thì xin nghỉ phép đi? Ở thêm vài ngày.”
Giang Thủy nói: “Cháu không dễ xin nghỉ. Nếu không như vậy đi, cháu đi về trước, Dương Mai lại ở vài ngày.” Anh cúi đầu, vừa lúc đón nhận ánh mắt của Dương Mai: “Khi nào em muốn về, gọi cho anh, anh tới đón em.”
Mẹ Dương vui vẻ ra mặt: “Tốt tốt tốt, như vậy rất tốt!”
Ba Dương mẹ Dương giữ Giang Thủy lại ăn cơm trưa, người vừa đi, cửa đóng lại, mẹ Dương liền vào phòng bếp, thấy Dương Mai đang rửa chén, bà đi qua, ngó một cái, thuận miệng nói: “Bây giờ đã mang găng tay rồi? Còn chưa lạnh đâu.”
Mang găng tay rửa chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405452/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.