Dương Mai từ trong phòng mẹ Dương đi ra, lại lén lút vào phòng chính mình.
Đẩy cửa vào, thấy Giang Thủy đang đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô, tựa hồ không nghe thấy âm thanh cô vào cửa, chờ cô đóng cửa lại, vẫn đứng thẳng cứng còng như cũ.
Trái tim Dương Mai bỗng nhiên sụp xuống. Giống như bánh tart trứng bị nhét vào lò nướng, bộ phận non mềm nhất yếu ớt nhất ở giữa, rầm một cái, hoàn toàn sụp xuống.
Cô lẳng lặng chạy tới, từ sau lưng ôm chặt anh.
“Làm sao vậy?” Giang Thủy cúi đầu, nhưng không nhìn thấy mặt cô. Mặt cô đã vùi thật sâu vào lưng anh.
“Buồn ngủ không?” thanh âm Dương Mai thực buồn.
“Ừm… Chưa đâu.”
“Sáng sớm đã rời giường, lái xe tới đây cũng mất bốn tiếng, khẳng định rất mệt mỏi.” Dương Mai nắm tay anh ngồi xuống mép giường, “Anh nghỉ trưa một chút đi.”
Nằm xuống, Giang Thủy đột nhiên hỏi: “Mẹ em có phải không hài lòng anh không?”
Dương Mai ngẩn ra một chút, nói dối: “Không đâu.”
Anh nhíu mi, tinh tế hồi tưởng vừa rồi một chút, nói: “Anh thấy mẹ em rất không vui.”
Dương Mai nói: “Không phải không vui, không phải bà vẫn luôn cười với anh sao.”
“…” Anh lại không ngốc, tươi cười đó, bao nhiêu là thiệt tình bao nhiêu là giả ý, vẫn có thể cảm nhận được.
Còn muốn nói nữa, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
Giọng mẹ Dương cứng rắn lạnh lẽo vang lên: “Dương Mai, đừng ngủ vội, ba có chuyện muốn nói với con.”
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405449/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.