“Em bình tĩnh lại chưa?”
Dương Mai không trả lời, giống như cá chết ngã lên giường.
Giang Thủy chậm rãi đứng dậy, thiếu đi trọng lượng của anh, nệm dưới người bỗng nhiên bắn lên một cái rất nhỏ.
Dương Mai bò dậy từ trên giường từng chút một, đi vào trong phòng tắm, vài phút sau, tiếng nước xôn xao vang lên.
Cách bức tường rắn chắc, Giang Thủy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vòi nước đóng lại. Ngay sau đó, Dương Mai đi ra, cũng không thèm nhìn tới anh, cô mệt mỏi cúi người, mông đặt trên cửa sổ, dường như nếu không có cửa sổ kia, cô sẽ mất lực mà ngã xuống.
“Anh trở về cùng em đi, ngày mai, ngày mai liền mua vé.” Cô nhẹ nhàng mở miệng.
“…”
Anh đứng ở nơi đó, cũng không có động tác gì, chỉ yên lặng, giống như không nghe thấy lời cô nói.
Dương Mai biết, đương nhiên cái gì anh cũng nghe thấy. Trong phòng rất yên tĩnh, cô nghĩ, lúc này dù chỉ là một con kiến bò trên sàn nhà cũng có thể nghe thấy âm thanh nó di động.
Anh chỉ là không muốn trả lời mà thôi. Tựa như đại đa số thời điểm, không nghĩ nói đến chuyện nào đó, liền bảo trì im miệng không lên tiếng — việc của nhà anh, bệnh tình của anh trai anh, việc anh làm ở Bắc Kinh.
Gió lạnh buốt, Dương Mai nhịn không được rùng mình: “Anh không đủ thẳng thắn.”
“Anh không lừa em.”
Anh ý đồ biện giải, nhưng bị Dương Mai chọc thủng: “Anh không mở miệng, nhưng vừa mở miệng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405438/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.