Lý Vân nhìn Dương Mai từng bước một đi đến gần mình, bên tai là âm thanh giày cao gót “lộp bộp lộp bộp”. Theo bản năng, Lý Vân nhìn xuống, là đôi giày cao gót màu đỏ kia.
Giày nhỏ, chân cũng nhỏ.
Người phụ nữ này, đến chân cũng xinh đẹp như vậy.
“Đã đỡ chưa?” Dương Mai kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Cô không hề làm giá, dáng vẻ hết sức thoải mái, nhưng Lý Vân vẫn thấy cô đang rất ra vẻ.
Người phụ nữ này bao nhiêu tuổi? Mới hai mươi? Cô thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tựa như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Lý Vân nghĩ, có lẽ cô đã hai mươi bảy hai mươi tám bởi vì cô gái mười bảy mười tám tuổi không có khả năng mang đến cảm giác áp bách vô hình cho người ta như thế này.
“Khá hơn nhiều rồi.” Giang Thủy đi tới nói, “Sao em lại đến đây?”
Dương Mai ngẩng đầu nhìn anh cười: “Dù sao em cũng phải tới xem một chút chứ, nếu không quá không lễ phép rồi.”
Lý Vân nghe xong không khỏi híp híp mắt, đúng là người nói chuyện tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không để lọt, ý chỉ sự kín kẽ trong cách ăn nói),nhưng lại vô cùng bình tĩnh tự giữ. Cô ta không thích giao tiếp với người như vậy, nhưng cũng không chán ghét người như vậy, bởi vì bản thân cô ta cũng là loại người này. Cô ta không có cách nào chán ghét chính mình.
Phòng bệnh trở lại trạng thái yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện. Dương Mai cũng không cảm thấy xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-gio-em-song-lang/2405436/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.