[Sáng hôm sau.]
Dưới sự gay gắt của những tia nắng chiếu rọi lên khuôn mặt hồng hào, Hàm Nghi chợt nhíu mày tỉnh giấc.
Như thường lệ, cô đưa tay lên trán day nhẹ hai bên thái dương. Ký ức hôm qua cũng dần hiện lại. Hàm Nghi chỉ nhớ hôm qua đã uống rất say, sau đó đi ra định khóa cửa, rồi...rồi Ngôn Bách Nhiên đến.
Phải rồi, nghĩ đến đây cô như sực tỉnh, đôi mắt bất ngờ mở to nhìn xung quanh kiếm tìm bóng dáng quen thuộc. Nhưng kết quả vẫn chỉ là một khoảng không vắng lặng như thường ngày.
"Có lẽ là do mình gặp ảo giác thôi, làm sao anh ta có thể đến đây được chứ."
Những suy nghĩ tự trấn an bản thân ấy vẫn xuất hiện trong tâm trí Hàm Nghi cho đến khi cô phát hiện bên cạnh mình có một chiếc điện thoại mạ vàng còn mới.
Nhìn kỹ mới phát hiện chỗ trống bên cạnh cô cũng bị lún xuống một ít, thoáng đưa tay sờ thì cảm nhận được hơi ấm còn vương lại.
Có lẽ người cũng chỉ vừa đi tầm một lúc.
Hàm Nghi mỉm cười, để lộ đôi lúm đồng tiền xinh xắn.
"Vậy ra không phải do mình tưởng tượng."
Cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại, mở lên, trong lòng đinh ninh rằng đó là điện thoại anh đã bỏ quên.
Thật kỳ lạ, người đàn ông này vậy mà lại không cài mật mã.
Nhưng khi để ý kỹ hơn, nó còn rất mới, lại còn là phiên bản giới hạn trên thị trường. Trông dường như còn chưa qua sử dụng.
Đang mải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.