"Mẹ à."
Hàm Nghi hờ hững buông ra từng chữ rời rạc, dường như chỉ đủ để bản thân mình nghe thấy, đôi mắt đờ đẫn còn chưa thể thích ứng được với khung cảnh trước mặt, cả thân người bỗng chốc cứng đờ như bị ai rút lấy linh hồn, cơn nhói đau trở thành liều thuốc độc lan khắp cơ thể, đến cuối cùng chỉ đọng lại nơi trái tim một thứ gọi là bi kịch.
Nền nhà xi măng hoang tàn được đặt lên một chiếc ghế gỗ thô sơ đã mục nát, trên ghế là thi thể một phụ nữ đang ngồi bất động, cả người chi chít vết đánh đập hành hạ đến đau thương, khuôn mặt phúc hậu hiền lành giờ đây đã nhuốm màu máu đỏ chảy dọc từ thái dương...
Một cái chết chẳng còn gì đau đớn hơn khi bị đạn bắn xuyên qua trán, đôi mắt kiều diễm từng làm biết bao nhiêu người ao ước giờ đây lại chẳng thể yên lòng ra đi, căm phẫn mở to cùng biết bao giọt lệ uất ức hoà vào dòng máu đỏ tươi...
Hình ảnh trước mặt làm đại não Hàm Nghi chưa thể nào kịp chấp nhận được, mẹ cô...
Đã mất rồi sao ?
Những giọt nước mắt vô thức rơi xuống vội vàng được lau đi, Hàm Nghi đảo mắt xung quanh tìm kiếm ba mình, ít nhất thì cô phải cứu được ba.
Dừng lại trước một đôi giày da sáng trọng bị lớp đất phủ bám bụi, Hàm Nghi dần nhìn lên theo hướng đôi chân.
Một thân người mặc vest nằm thoi thóp dưới nền nhà, hơi thở yếu ớt đến khó khăn, đôi mắt tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033154/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.