Đôi mắt mơ hồ mở to, cả cơ thể dần lấy lại ý thức, Hàm Nghi chớp chớp mi gắng gượng quan sát xung quanh.
Nơi đây là một căn phòng đóng kín, trong bóng tối u ám chỉ lờ mờ thấy được vài tia sáng hắt qua ô thông gió.
Nhìn lại thân thể đang bị trói cứng chặt trên chiếc ghế nhựa, chỉ đủ để bản thân có thể cựa quậy, Hàm Nghi không khỏi bất lực thở dài.
Quanh đây đều là không gian trống, mà cho dù có vật gì sắc nhọn đi chăng nữa, thì với tình trạng tối tăm như hiện giờ, cô cũng không thể làm gì thêm ngoài việc chờ chết.
Mà như thế cũng tốt, có khi biết đâu lần này đám người đã bắt cô muốn lấy cái mạng này thì sao ? Hàm Nghi cũng chẳng còn thiết tha gì so với việc sống.
Sống với một thân thể khỏe mạnh nhưng sâu bên trong trái tim đã nguội lạnh, vậy thì chẳng phải chết sẽ hạnh phúc hơn sao ?
Dù nghĩ thế, nhưng cô vẫn còn điều phải làm. Những kẻ giết cha mẹ cô không thể cứ thế nhởn nhơ mà sống được, Hàm Nghi tự nhủ với lòng, những tên sát nhân máu lạnh ấy, từng người, từng người một phải nếm trải cảm giác đau khổ, sống không bằng chết.
Phải. Nợ máu phải trả bằng máu...
"Cạch"
Âm thanh phát ra từ phía bên ngoài cánh cửa đưa cô trở về hiện thực, nếu nghe không nhầm, đó là tiếng tra chìa vào ổ khóa.
"Két."
Cánh cửa gỗ cũ kĩ được kéo sang một bên.
Hàm Nghi điềm tĩnh nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033152/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.