Trong tiềm thức mơ màng nửa tỉnh nửa mê, không rõ còn sống hay đã chết...
Cảm nhận được có một hơi ấm nào đó đang bao bọc lấy thân thể mình, một cảm giác rất quen thuộc... Tựa hồ như đang mơ...
Nhưng đây vốn không phải, vì người đã chết thì làm sao có thể mơ chứ...
Cảm giác ấy xuất hiện rất ngắn ngủi, rồi liền biến mất, cả tâm trí lại chìm dần đi, không còn nhận thức được gì...
Vài tia sáng khẽ hắt qua, đôi mắt lờ mờ mở ra nhưng đại não dường như còn chưa kịp nhận biết được, chỉ nhìn thấy một thứ gì đó rất mơ hồ...
Đến khi lấy lại được ý thức, mới cảm nhận được cơn đau ê ẩm khắp người, toàn thân mỏi nhừ đến kiệt quệ.
Hàm Nghi nheo mắt cố gắng định thần lại đầu óc đang choáng váng, đập vào mắt là một nơi quen thuộc - bệnh viện trung ương thành phố.
Hoá ra cô vẫn còn sống !
Hồi lâu sau lại nghe thấy giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn khẽ vang bên tai : "Xem ra mạng cũng lớn quá nhỉ ?"
Đưa mắt theo thứ âm thanh không mấy rõ ràng, cô dừng lại nơi người đang ngồi phía đối diện mình.
Một thân sơ mi quần âu chỉnh tề, áo vest vắt tạm bên tay ghế, một người đàn ông đang ngồi chễm chệ ở đó, hai chân anh bắt chéo để lên bàn trông rất vô tư.
Nhưng điều làm cô gái quan tâm hơn cả không phải là thái độ ung dung đó, mà là khuôn mặt của người đàn ông.
Từng đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-yeu-anh/3033147/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.