Năm ngày nghỉ lễ ngắn ngủi trôi qua nhanh chóng. Học sinh trường THPT Thanh Đằng lại tiếp tục vùi đầu vào đống sách vở để chuẩn bị cho kì thi cuối tháng tới.
Năm ngày nghỉ lễ, cũng là năm ngày nó không thấy bóng dáng hắn đâu! Hôm nay là ngày đầu tiên đi học nó rất vui, lần đầu tiên nó vui khi đi học vì nghĩ sắp được gặp hắn.
Nhưng mà nó đến trường, chờ đợi và rồi là thất vọng. Hắn không đến. Cậu nhìn nó thở dài rồi lên tiếng.
"Bà có thôi thở dài đi không?"
Nó quay ra, khóe môi nhếch lên một đường cong
"Ý gì đây?"- Cậu nhăn mày khó hiểu
"Mày còn nhớ Khánh Anh không?"- Nó nói bằng ánh mắt buồn bã, giọng nói nhỏ lại.
"Hoàng Khánh Anh?"- Cậu hỏi lại
"Ừ!"
"Không lẽ bà vẫn còn tình cảm với hắn?"
"Tui không biết!"
"Vậy là lí do gì?"
"Đêm 30 tết anh ấy có nhắn tin cho tui"
"Nhắn tin?... Cho bà?"- Cậu tròn mắt như không tin vào sự thật
"Ừ!"
"Không lẽ ... Hắn..."
"Không đâu!"- Nó khẳng định. "Tui không biết mình có còn tình cảm với Khánh Anh không? Tui chỉ biết người bây giờ khiến cho tôi cười, khiến cho tôi vui, người mà mỗi sáng thứ dậy tôi đều mong chờ được gặp đều là Phong"
"Vậy người đang chiếm phần quan trọng nhất trong trái tim bà là tên Phong chứ không còn là tên Khánh Anh đó nữa phải không?"- Cậu hỏi, giọng vui hẳn lên
"Gì đây? Mày có cần phải nói với cái giọng ấy không? "- Nó nhìn cậu nghi hoặc, không biết từ bao giờ tên Hàn Thiên và tên Phong này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-den-khi-em-quen-duoc-anh/70407/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.