1
Mười bốn xuân xanh, ta được nhận vào phủ tướng quân chỉ vì chủ mẫu trong phủ yếu ớt lắm bệnh khó có thể mang thai.
Trước khi vào phủ, ta và mười hai cô nương khác phải trải qua những bài sàng lọc khắt khe. Chúng ta phải đứng thành một hàng để ma ma giáo dưỡng lần lượt kiểm tra gót sen ba tấc nhỏ nhắn có thể đứng vững trong bát không, eo có đủ nhỏ và lả lướt như liễu rủ trong gió, hay dáng mông có mẩy và tròn trịa như trăng rằm không.
Cuối cùng chỉ có mình ta trụ lại, sau đó ta được một chiếc kiệu nhỏ đưa vào một viện đơn sơ ngay buổi chiều hôm ấy.
Đêm tân hôn, lúc tướng quân Lý Quảng Phú vén khăn voan lên, mọi lo lắng bất an trong lòng ta lập tức bốc hơi. Lúc này, ta chỉ ước mình bé nhỏ như hạt bụi. Tướng quân cao quý như ánh trăng trên trời, hắn không nói nửa lời mà chỉ lạnh lùng liếc một cái đã khiến ta cảm thấy mình như bùn đất dưới chân hắn vậy.
Sớm hôm sau ta đi dập đầu, kính chủ mẫu Diêu Thái Lam chén trà ra mắt. Nàng không hề làm khó ta, còn ban cho ta một cặp vòng phỉ thúy. Tướng quân và chủ mẫu sánh vai ngồi cạnh nhau, qua khoé mắt ta nhìn thấy được sự áy náy và tiếc thương của hắn dành cho chủ mẫu.
Ta, một cô nương non nớt phiêu bạt lang thang không nơi nương tựa, cứ thế chưa kịp mơ mộng về một mối lương duyên mỹ mãn đã vĩnh viễn mất đi cái quyền ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dao-no-do-lieu-ru-xanh/3492572/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.