Phần 2/5
5
Dáng vẻ hôm đó của ta hẳn là phải dọa cha hết hồn.
Sau khi hứa sẽ dọn nhà, cha mẹ ta vội vàng chuẩn bị hành trang. Thứ nào không tiện mang đi thì hai hôm nay bọn họ lục tục tặng cho người khác hết.
Ta một mình lẻn sang bờ tường nhà Lý Tử Mặc, trốn ở góc bắt chước chiêm chiếp như tiếng chim kêu.
Lý Tử Mặc nghe thấy tín hiệu ngầm thì chuồn êm ra, trên đầu dính đầy cỏ dại giống như vừa mới đi hái thuốc về.
Ta nhón chân lên, tỉ mỉ nhặt cỏ dại trên đầu huynh ấy, Lý Tử Mặc vội vã khom lưng nghiêng người về phía trước.
Đến lúc ta phủi tay ra hiệu đã xong thì thấy Lý Tử Mặc lại đỏ mặt.
"Tử Mặc, huynh có nguyện ý cưới ta không?"
"Chờ đến ngày muội cập kê, ta lập tức sang hỏi cưới liền."
Bị hỏi đột ngột nhưng Lý Tử Mặc lại đáp không chút do dự như sợ chậm chút ta sẽ đổi ý, đáp xong huynh ấy ngượng ngùng, gãi đầu cười ngây ngô.
"Thế giả sử ta không còn ở đây nữa thì sao?"
"Vì sao muội lại không ở đây nữa?"
"Ta đang nói là giả sử mà..."
"Giả sử à… Nếu muội không còn ở đây thì ta sẽ vẫn luôn chờ muội ở nơi này."
"Nếu như ta mãi không trở lại thì sao?"
"Vậy ta cứ chờ, kiểu gì cũng chờ được muội."
"Nếu không chờ nổi nữa thì huynh sẽ lấy người khác chứ?"
"Không đâu, ta sẽ một mực chờ để cưới muội, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-dao-no-do-lieu-ru-xanh-phan-2-minh-chau-tra-quan-/3492578/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.