Phần 1/5
1
Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười bảy năm trước.
Ngoài cửa hoa đào nở rộ, cây liễu cũng bắt đầu trổ những chồi non xanh mơn mởn.
Mẹ ta đang ngồi dưới mái hiên cách đó không xa, cầm kim khâu dịu dàng thêu thùa may vá.
Ta không dám nhúc nhích, sợ mọi thứ trước mắt đều là hoa trong gương, trăng đáy nước.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Đột nhiên một cô nhóc hớt hải chạy đến trước mặt ta: "Tìm được tỷ rồi. Nè, cho tỷ bánh quế."
Nó nói rồi dúi vào tay ta.
Ta hơi sửng sốt, cười khẽ đưa lên miệng, ngọt thật đấy.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ăn rồi thì tỷ chính là thầy của ta đấy nhé."
Dứt lời, cô nhóc còn trịnh trọng vái một cái làm lễ nhận thầy.
Ta nghẹn, cô nhóc vội vàng vỗ lưng cho ta.
Nuốt mấy lần mới xuôi, ta thở hổn hển.
"Thầy gì cơ?"
"Tỷ tỷ không được nuốt lời, tỷ đã nói sẽ dạy ta thêu mà."
Ta ngẫm nghĩ thật lâu vẫn không nhớ ra kiếp trước huyện Liêu từng có cô nhóc nào hoạt bát như này. Thật ra con bé có chút giống Đào Hồng, luôn lải nhải ta không được làm này làm kia.
Thấy ta ngơ ngác, cô nhóc sốt ruột đến đỏ bừng mặt.
Ta phải đồng ý thì con bé mới lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Muội tên là gì?"
"Tỷ tỷ, sao tỷ... Ta là Đào Hồng đây, muội muội của Lý Tử Mặc ấy."
Đào Hồng? Đào Hồng!
Như có một trận sấm sét ầm vang trong đầu ta.
Ta vội bắt lấy tay áo con bé: "Muội là… Đào Hồng ư?"
Cô nhóc sờ sờ trán ta: "Tỷ tỷ, có phải tỷ ngủ đến đơ luôn rồi không? Sao vừa dậy đã nói toàn lời đâu đâu thế?"
Bi ai, đau đớn, chua xót, kinh ngạc, vui mừng, ngàn vạn loại cảm xúc cùng lúc quay cuồng trong đầu ta.
Nếu ta đã có thể sống lại một lần thì phải chăng Đào Hồng cũng có cơ duyên khác?
Con bé biến thành muội muội chết yểu của Lý Tử Mặc ở kiếp trước. Dù khó tin nhưng không phải chuyện ta trải qua đã chứng minh được tất cả hay sao?
Kiếp này ta không còn là một ả thiếp hèn mọn trong phủ tướng quân, Đào Hồng cũng không còn là nha hoàn mà lão thái quân phái tới chăm sóc ta nữa. Chúng ta không cần phải chịu cảnh cá chậu chim lồng gian nan sống trong viện nhỏ cho qua ngày, Đào Hồng càng không cần bảo vệ ta mà chết thảm dưới chân tướng quân.
Ta không biết đây là trùng hợp hay do vận mệnh rủ lòng thương, ta mừng rỡ vô cùng nhưng cũng lại lo sợ trước ơn trời ban này.
Dù chỉ là một giấc mộng thì xin mong cho giấc mộng này có thể kéo dài thật lâu.
2
Trông ta vừa đau đớn vừa bi thương, cô nhóc hành động như sấm rền gió cuốn, chỉ trong thời gian uống nửa chén trà nhỏ* đã lôi ca ca của mình, Lý Tử Mặc, tới xem bệnh cho ta.
(*đơn vị ước tính thời gian ngày xưa, một tách trà hoặc một tuần trà tương đương khoảng 10-15 phút)
Ta và Lý Tử Mặc là thanh mai trúc mã, lại chưa cập kê nên không quá khắt khe chuyện chú ý khoảng cách giữa nam nữ.
Lúc hai huynh muội Lý Tử Mặc đến, ta đang ngơ ngơ phơi đệm chăn trong sân như mất hồn mất vía.
Lý Tử Mặc thấy thế thì vội vàng buông hòm thuốc trong tay rồi tới giúp ta.
Cô nhóc cười hì hì kéo ta ngồi xuống ghế trúc nghỉ ngơi. Ta có hơi băn khoăn nhưng con bé lại cười nói: "Ca ca ta vui lòng lắm, tỷ cứ để huynh ấy làm đi. Không chừng giờ huynh ấy đang mừng thầm rạo rực trong lòng ý chứ."
Nghe vậy, Lý Tử Mặc nhìn hai chúng ta cười ngây ngô, phơi xong chăn lại lập tức chẻ củi gánh nước không ngơi tay.
Thấy cỏ dại trong vườn rau hơi nhú, huynh ấy xắn ống quần khom người nhổ sạch, tỉ mỉ như đang chăm sóc hoa thơm cỏ lạ quý báu.
Khóe miệng của ta không kìm được mà cong lên.
Chờ đến khi mướt mát mồ hôi làm hết việc trong nhà, Lý Tử Mặc rửa tay xong rồi mới cười hề hề đi đến trước mặt chúng ta: "Ta nghe Đào Hồng nói muội không thoải mái, để ta xem thử xem thế nào."
Giờ ta mới hoảng hốt nhớ tới, Lý Tử Mặc đã từng theo chân cha học y mấy năm nhưng rồi Lý thúc bị bắt tòng quân và tử trận không lâu sau đó nên nhà họ Lý chỉ còn lại mẹ góa con côi sống nương tựa lẫn nhau.
Mấy năm nay cả nhà sống dựa vào việc Lý Tử Mặc xem bệnh bốc thuốc cho người ta, tính ra dư dả hơn hàng xóm xung quanh rất nhiều.
Lý Thúc mất sớm, còn rất nhiều đơn thuốc để lại chưa truyền dạy được hết cho Lý Tử Mặc nên huynh ấy nhận cha ta làm thầy, rảnh lúc nào thì học lúc ấy, mấy năm nay không chỉ phát triển y thuật mà còn tiến bộ cả về học vấn.
Lý Tử Mặc cẩn thận từng li từng tí đệm khăn tay lên cổ tay ta rồi mới tập trung bắt mạch, một hồi lâu sau huynh ấy cực kỳ khó hiểu nhìn ta chằm chằm: "Sao cơ thể muội lại suy nhược đến độ này? Mấy ngày trước rõ ràng vẫn đang rất tốt mà?"
Thật ra từ lúc tỉnh lại, ta đã luôn cảm thấy tức ngực khó thở, nói mấy câu là thở không ra hơi rồi.
Lý Tử Mặc thấy vẻ mặt cô đơn của ta thì lập tức vỗ ngực nói: "Quân Quân, muội đừng lo, ta nhất định có thể điều dưỡng thật tốt lại cho muội."
‘Quân Quân’, rất lâu rồi không có ai gọi cái tên này, đến chính ta cũng sắp quên mất.
Thì ra ta là Quân Quân mà không phải nô tỳ, không phải tiện thiếp*, càng không phải là một đồ vật.
(*từ phụ nữ dùng để tự xưng một cách khiêm tốn khi nói với đàn ông)
Ta quan sát chiếc khăn trên cổ tay, thấy rất quen.
Lý Tử Mặc nhìn theo ánh mắt của ta, vội vã rút khăn về, trang trọng cất trong ngực áo.
Ta ngạc nhiên lắm.
Mặt Lý Tử Mặc ửng hồng, huynh ấy lằng nhà lằng nhằng mãi mới lấy khăn ra đặt lên lòng bàn tay ta: "Đáng lẽ nên trả lại cho muội từ lâu rồi."
Lúc này ta mới nhớ tới, hình như có một hôm ta theo huynh ấy lên núi hái thuốc, huynh ấy không cẩn thận cắt đứt tay nên ta đưa khăn tay cho huynh ấy băng lại.
Ta tủm tỉm nhìn Lý Tử Mặc, đầu huynh ấy càng cúi gằm xuống.
Đào Hồng thấy ca ca nhà mình quẫn như thế thì đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Lý Tử Mặc đỏ hết cả cổ.
"Đã cho huynh thì là của huynh rồi, còn trả lại ta làm gì?"
Lý Tử Mặc nghe thế thì ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn ta phát sáng như chứa đựng vô số ngôi sao lấp lánh.
3
Buổi chiều, mẹ ta ra đón cha trở về từ lớp tư thục.
Ta sửa soạn một mâm đầy món ngon, mỉm cười ngồi đợi cạnh bàn ăn.
Cha đã bước được một chân vào phòng rồi, thấy vậy thì rụt ngay khỏi ngưỡng cửa.
"Quân Quân, con lại đang có ý đồ gì đấy?"
Mẹ ta ở bên cạnh che miệng cười, mặc kệ cha và bình thản vào phòng.
Ta bĩu môi trừng mắt, cha sờ mũi rồi ủ rũ theo sau, ngồi sát mẹ.
Mẹ ta khẽ xì một tiếng, mặt mo của cha càng đỏ.
"Quân Quân, mấy con bồ câu cha nuôi kia thật sự không thể thịt được..." Cha nhìn ta, lắp bắp.
Ta nghe câu này lại thấy dường như đã trải qua mấy đời, hóa ra trước đây ta từng tùy hứng đến mức này.
Khi còn nhỏ, ta hay theo chân cha đến lớp tư thục của ông ấy.
Cha ta không giống người khác, ông ấy không cho rằng nữ tử càng bất tài thì càng đức hạnh mà cho phép ta chơi và học cùng đám nhóc choai choai trong tư thục.
Người dân trong huyện tuy không quen cho lắm nhưng mọi người biết ơn cha ta nên cũng không ý kiến nhiều. Lâu dần, có rất nhiều nhà cũng đưa con gái tới đây học.
Cuộc sống gian nan, gia đình bình thường đừng nói đến học chữ, ngay cả sở hữu một quyển sách đã là điều cực kỳ hiếm.
Cha ta uyên bác học rộng hiểu nhiều, mười mấy năm trước định cư ở đây, không hề giấu chữ mà dốc lòng dạy bảo toàn bộ trẻ con trong huyện.
Hồi đó ta nghịch ngợm vô cùng, trèo cây lấy trứng chim, leo tường trốn học, cưỡi trên lưng Lý Tử Mặc như cưỡi ngựa, thậm chí còn khuyến khích đồng bọn trêu cha ta bằng cách âm thầm thả cóc vào hòm đựng sách của ông ấy.
Thế nhưng nghĩ đến tình cảnh thảm thiết nửa năm sau, ta rầu lòng, vội vàng tập trung vào chuyện chính.
"Cha, mẹ, chúng ta phải dọn nhà ngay. Hướng về phía bắc, đi thẳng đến Bắc Ngụy."
"Khụ khụ khụ ——" Suýt chút cha ta phun canh khỏi mồm. Mẹ và ta né vội.
Cha ta xuôi xuôi thì ngơ ngác nhìn ta, mẹ cũng vậy.
Không biết nên giải thích thế nào, ta chỉ mơ hồ đoán được rằng nếu chúng ta không đi thì chắc chắn sẽ gặp họa lớn rơi xuống đầu.
4
Kiếp trước mẹ ta bỗng dưng qua đời không rõ nguyên nhân, nửa năm sau cha cũng đi theo bà ấy, rồi một ngày nọ thúc bá nhiều năm không qua lại với nhà ta lại tìm tới tận nơi lừa ta đi nhận tổ quy tông, không ngờ ông ta trở tay đã bán ta.
Trí nhớ của ta về chuyện lúc nhỏ khá mơ hồ, về sau lưu lạc đến phủ tướng quân, ta hồi tưởng mãi, cân nhắc mấy năm trời, suy đi tính lại chỉ có một người hết sức đáng nghi.
Khi đó ta bị thúc bá bán cho mẹ mìn, trước lúc bị đưa đi, ông ta lại lén dúi cho mẹ mìn mười lượng bạc, bảo hãy tìm cho ta nơi nào sạch sẽ chút.
Ta thấy rõ, cũng rất kinh ngạc.
Ông ta bán ta mới được năm lượng bạc, cớ gì lại đưa hết ra còn phải bù thêm tiền cho thành mười lượng.
Nhưng ta bị trói tay trói chân, bịt kín miệng, mặc kệ dùng bao nhiêu sức cũng chỉ phí công giãy dụa vô ích.
Mẹ mìn đưa ta đi hơn một tháng, trên đường ta phải chen chúc cùng mười chín cô nương khác.
Có mấy người là gia quyến nhà quan có tội, trên đường đi cứ khóc sướt mướt mãi. Kẻ dẫn đầu đám mẹ mìn là Thái Khôn, hắn chuyên lôi bọn họ ra quất roi để thị uy.
Phải cô nương nào ngang ngạnh, Thái Khôn quất cho gần chết. Nếu ai ăn đòn mà vẫn không chịu khuất phục, hắn sẽ ném ngay cho bọn thuộc hạ lăng nhục.
Chưa được mười mấy ngày mà hai mươi cô nương chỉ còn lại có mười ba.
Những người không biết nghe lời một là bị hành hạ tới chết, hai là bị bán tống bán tháo, mười ba cô nương sót lại bị dạy bảo đến là ngoan ngoãn.
Suốt chặng đường ta núp ở tận trong cùng, chưa từng ầm ĩ gây chuyện, nhưng bất kể ngoan ngoãn nghe lời cỡ nào, mỗi ngày cũng nhất định phải bị Thái Khôn xách riêng ra quất vài roi.
Đến ngoại ô kinh thành, hơn mười cô nương chúng ta bị ném vào một cái miếu đổ nát, co cụm lại với nhau. Những vết roi trên cơ thể ta cứ vừa đóng vảy rồi lại bị đánh nứt toác.
Lúc ấy, ta vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa sợ vừa đau, lơ mơ co ro trên mặt đất. Ta chỉ loáng thoáng thấy một vị phu nhân đi tới.
Bà ta mặc xiêm y lộng lẫy, bước đi uyển chuyển, trông giống người có xuất thân từ nơi nhà cao cửa rộng.
"Liễu Quân Quân đến từ huyện Liêu là đứa nào?"
Thái Khôn quay người lại chỉ vào ta nói: "Ở đằng kia, ở đằng kia."
"Chủ nhân có việc cần, thanh lâu lớn nhất kinh thành Phương Hương Viện là chỗ tốt đấy."
"Dạ dạ dạ."
Nếu không phải sau đó phủ tướng quân chọn thị thiếp, ra tay hào phóng vô cùng, đưa số bạc đủ cho một người bình thường sống sung sướng cả mấy đời thì khả năng ta cũng sa chân vào đường ong ngõ bướm từ sớm rồi.
Thái Khôn thấy tiền là sáng mắt, hắn vơ vét cô nương từ khắp nơi. Nào ngờ yêu cầu của phủ tướng quân khắt khe quá mức, mặt mũi phải thanh tú, dáng dấp phải thướt tha, nhất định phải xuất thân từ gia đình trong sạch lại còn phải tứ cố vô thân.
Thái Khôn bận bịu mấy ngày, mãi vẫn chưa tìm được người như ý, cuối cùng lại để mắt đến ta.
Thế nên mới có mười lăm năm cực khổ của ta sau này.
Nghĩ tới đây, ta cảm giác như quay về đoạn thời gian bất lực bị cầm chân trong phủ tướng quân, tim ta bắt đầu đau nhức kịch liệt không khống chế nổi tựa như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy không buông.
Mẹ lo lắng ôm ta vào lòng, sợ hãi đến liên tục rơi nước mắt: "Quân Quân con thế nào rồi, sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?"
Thấy ta tựa trong lòng mẹ toát mồ hôi lạnh, ngay đến môi cũng mất đi sắc hồng vốn có thì cha lo đến luống cuống tay chân:
"Quân Quân, cha đồng ý với con! Chúng ta đi, chúng ta lập tức dọn nhà liền."
Cha vỗ lưng ta, vội vàng hứa hẹn.
Hồi lâu sau, khi ta cuối cùng cũng thoát ra được hồi tưởng về cơn ác mộng kiếp trước và xốc lại tinh thần thì cha mẹ đã bối rối đến độ run giọng.
"Cha, mẹ, chúng ta đi thôi, càng nhanh càng tốt."
Ta níu chặt ống tay áo của mẹ, dù đang giữa xuân tháng ba mà lại chỉ thấy lạnh buốt.