Thùy Du cố gắng gạt đi cái choáng váng, mở mắt nhìn xung quanh. Trong đầu trống rỗng, cô ngây ngốc ngồi ở đó.
Từng giọt máu chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Mắt hoa lên, cô ngất đi.
Tiếng nói ong ong trong đầu, những tiếng ồn xung quanh làm cô nhíu chặt mày. Cảm giác thật tệ!
Hai ngày sau, lúc cô mở mắt lần nữa, xung quanh một màu trắng. Không khí ngập mùi khử trùng, và những người mặc đồ bệnh nhân, tất cả đều nói lên rằng cô đang ở bệnh viện.
Thùy Du ngơ ngác ngồi đó, cố nhớ rõ lí do mình ở đây.
" Cạch " cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Thùy Du hướng ánh mắt về phía cửa. Một người mặc bloud trắng bước vào, anh ta còn rất trẻ. Theo sau còn có một y tá đang đẩy khay thuốc.
Họ bước đến gần cô.
Cô nhìn người trước mắt, chờ đợi anh ta cho cô biết tại sao mình ở đây.
Trần Nam hờ hững đi đến giường bệnh của cô. Anh là bác sĩ, sớm đã lạnh lòng với việc sống chết của một ai đó, nhưng anh vẫn rất tận tâm. Chỉ là đã không còn thể hiện ra ngoài nữa.
Y tá đưa cho anh bệnh án của Thùy Du, anh xem rất tỉ mỉ, hồi lâu mới đưa lại cho y tá. Anh quay đầu hỏi cô.
" Cô thấy thế nào? ".
Thùy Du nhíu mày, đầu có chút đau.
" Đầu tôi hơi đau " cô đáp.
" Có nhớ tại sao cô bị tai nạn không? " anh hỏi theo đúng quy trình.
" Tai nạn? " cô hỏi lại, đầu mày đã nhíu lại chặt hơn.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-con-bao-tan/90863/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.