Cái tên môi hồng răng trắng này liên tục nhìn chằm chằm vào công chúa điện hạ, khiến Paul càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm.
Anh ta tuy trẻ trung, nhưng nhìn còn thật không đẹp trai sáng sủa bằng cái tên này, cứ như mới xuống khỏi giường ai đó, cả người tràn đầy ý vị quyến rũ.
"Đi mau!" Giọng điệu Paul nghe rất không tốt.
"..." Văn Thu Tỉnh theo tiếng nhìn lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn rất hoạt bát, thân hình cao lớn, ăn mặc phong cách.
Mặt đương nhiên là đoan chính đẹp trai.
Chỉ là không có khí chất quý tộc tự nhiên lan toả khắp từ trong ra ngoài như Will.
Kỳ cục.
Mỗi lần nhìn thấy đàn ông trẻ trung đẹp trai, Văn Thu Tỉnh đều không nhịn được mà so sánh đối phương với Will, sau đó sung sướng đi đến một kết luận, rằng những người đó gộp lại cũng không sánh nổi một đầu ngón tay của Will.
"Đua ngựa với công chúa? Cậu thật đúng là không biết tự lượng sức mình." Người đàn ông dẫn đường đột nhiên mở miệng.
"Há, sao anh đánh rắm nhiều vậy?" Văn Thu Tỉnh lạnh lùng đáp trả.
Đùa à, cậu không dám cãi nhau với chủ trang viên là một chuyện, mắng một tên người hầu lại là chuyện khác.
Xì, cái thứ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, xem thường ai chứ.
Paul bị mắng tái cả mặt mày, thế nhưng vướng bởi lời dặn dò của công chúa điện hạ, chỉ có thể cười lạnh một tiếng.
Vậy nên Văn Thu Tỉnh đành tự mình chọn ngựa, ngay cả tình trạng lúc thường của bọn nó thế nào cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-chung-toi-day-cam-doc-than/858986/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.