Chương trước
Chương sau
"Nguyên Thanh, em chưa từng có tín nhiệm* qua anh."
(*Tín nhiệm: Tin tưởng và giao nhiệm vụ cho)
Nguyên Thanh vừa nghe điện thoại liền nghe thấy giọng nói oán giận của Tông Tầm từ trong điện thoại di động truyền tới, cô cụp mắt nhai nhai nhấm nuốt câu nói của anh, anh đại khái là đã biết.
Nguyên Thanh phát ra tiếng cười xen lẫn chút ý say, cô thản nhiên hỏi: "Em có thể làm gì, một học sinh cấp ba chưa đủ tuổi còn đang vùng vẫy dưới biển, anh muốn như thế nào? Để anh cùng mẹ anh chống lại?"*
(*Chính ra là mình cx ko hiểu đoạn này lắm:)
Tô Lương đi theo bên người Tông Tầm ngẩng đầu nhìn thấy anh đi ra ngoài sau vẫn nhíu lại lông mày, cô nghe được anh hỏi người trong điện thoại "Cho nên em giúp anh quyết định sao? Chúng ta có thể chỉ ở bên ngoài chia tay."
Nguyên Thanh cười nhẹ: "Em định làm cho mình mệt mỏi sao? Em không muốn."
"Em xưa nay không cảm thấy mệt mỏi, là do anh sao?"
Nghe được Tông Tầm hỏi ngược lại, Nguyên Thanh mắt say lờ đờ mang theo ý bất đắc dĩ cười, cô lắc đầu: "Tông Tầm... anh chưa bao giờ tin tưởng em.”
Tông Tầm bỗng nhiên ngưng lại bước chân dừng lại, Tô Lương từ từ ngã xuống, suýt nữa đụng phải phía sau anh.
Nguyên Thanh nói tiếp: "Lúc chia tay em nói anh không thích em, anh cũng không có phản bác, không phải sao?"
"Em..." Tông Tầm dừng một chút, thanh đạm trong giọng nói khó được mang theo chút ít vẻ thiếu niên giận, "Em không nói đạo lý."
Rõ ràng là em đã nói không dễ dàng nói không thích anh, nói xong câu này chính là thời điểm muốn chia tay với anh.
Nguyên Thanh vậy mà nghe được trong lời nói của anh có chưa sự dịu dàng nũng nịu, tựa như ảo giác, thế nhưng trong lòng cô bỗng nhiên chợt sáng tỏ, giọng của cô thoải mái mà trêu ghẹo anh : "Em chính là không nói đạo lý a."
Tông Tầm bị cô làm cho một hồi không biết làm sao, còn chưa có lại trả lời liền nghe thấy cô nói: "Tốt, không nói, buổi trưa hôm nay em muốn đổi chuyến bay, phải dậy từ sáng sớm 4 giờ, em phải nhanh đi ngủ, tốt đừng nói nữa, em cúp máy..."
"Em đi đâu..." Tông Tầm còn chưa có hỏi xong liền nghe thấy âm thanh cô cúp điện thoại, anh cầm điện thoại nhìn xem cuộc trò truyện* được một nửa mà có chút tức hổn hển.
(*Cuộc trò truyện: M nghĩ là cái cuộc gọi ý chứ acj có nhắn tin đou mừ:)
Tô Lương một mực đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát thấy Tông Tầm tức hổn hển, cô mím môi bất đắc dĩ cười cười.
Anh tức hổn hển nói rõ giữa bọn anh cũng chưa có kết thúc.
Tô Lương lấy dũng khí nói đùa nói với Tông Tầm: "Xem ra em là bạn gái ngắn nhất thế giới, hahaha"
Tông Tầm hiểu ý của cô, anh cúi đầu ánh mắt chân thành nói: "Tô Lương thật có lỗi."
"Không có quan hệ a, chúng ta là bạn tốt." Tô Lương sáng sủa cười cười, lòng dạ hào phóng trả lời.
Tông Tầm đưa di động thả lại trong túi, cùng Tô Lương bước trên ánh hoàng hôn đỏ rực trên mặt đất.
Điều mà anh không biết là vài giờ sau, làng giải trí Hoa ngữ đã gây xôn xao vì một tin tức - Nguyên Thanh tuyên bố giải nghệ vĩnh viễn.
Nguyên Thanh giẫm lên giày cao gót ưu nhã đi vào sảnh một nhà hàng Trung Quốc tháo kính râm xuống quan sát tỉ mỉ chung quanh tinh xảo trang hoàng, không khỏi đối với người bên cạnh thở dài nói: "Anh họ hiệu suất làm việc chính là xuất sắc..."
"Làm việc em giao cho nhất định phải thật tốt a, em nói khi nào hoàn thành thì chính là khi đó." Anh họ Nguyên Thanh đắc ý cười.
"Ừm ân, Cảm ơn." Nguyên Thanh nói cám ơn sau lấy ra điện thoại đang rung, là người đại diện Vương Tình gọi tới.
"Tình tỷ."
"Thanh Thanh, Linh tỷ hỏi qua hướng đi của em, chị liền theo em nói, đi Nhật Bản du học."
"Ừm ân, cám ơn Tình tỷ."
Hợp đồng đến kỳ hạn vừa đúng, Nguyên Thanh cúp điện thoại, tâm tình thật tốt nhìn người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ngoài cửa sổ, rồi mới lần nữa đi ra cửa xem tên tiệm của mình.
Kiểu chữ màu đen trôi trảy tiêu sái* —— Thanh Tầm.
(*Tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao. Nguồn: Wiktionary)
"Chính là nơi này, một nhà hàng cơm kiểu Trung Quốc thế mà lại mở tại gần trường học chúng ta... Nơi này cũng không phải phố người Hoa, thật dũng cảm ha ha." Tô Lương mang theo Tông Tầm đi về phía nhà hàng mới mở.
Tông Tầm ngẩng đầu nhìn về phía tên tiệm trong nháy mắt cảm giác trái tim bị chợt va vào một phát, anh trực giác sẽ có chuyện phát sinh, có loại cảm giác nói không ra lời.
Đi vào trong tiệm, không nghĩ tới còn có chút ít khách hàng ngoại quốc vào, xem ra hiện tại các nơi trên thế giới văn hoá ăn uống đang dần đi ra ngoài và được mọi người chấp nhận.
Tông Tầm theo Tô Lương ngồi xuống, đánh giá nhân viên phục vụ xung quanh, toàn bộ đều là người ngoại quốc, anh dùng Anh ngữ hỏi người phụ trách gọi món ăn: “Người chủ của anh có phải là người Trung Quốc không?”
"Vâng."
"Cô ấy có ở trong tiệm không?" Tông Tầm hỏi trực tiếp bằng cách sử dụng đại từ ngôi thứ ba của nữ.
"Đến ngay đây." Phục vụ viên cũng không có phản đối Tông Tầm dùng ngôi thứ ba của nữ*.
(*Hình như là "She: Cô ấy, chị ấy, bà ấy, cổ, bả" đấy, M ngu English nên cx ko bt:)
Tông Tầm dừng một chút, tiếp tục hỏi: "Có thể gặp cô ấy sao?"
Người phục vụ người nước ngoài đang cởi mở lập tức kêu lên một tiếng ngạc nhiên, tỏ ý muốn giúp anh.
Không bao lâu sau khi người phục vụ rời đi, Tông Tầm nghe thấy phía sau lưng có tiếng giày cao gót không nhanh không chậm
"Cạch... Cạch... Cạch..."
Thanh âm quen thuộc từng cái đập vào trong lòng Tông Tầm
Thanh âm quen thuộc từng cái đập vào Tông Tầm trong lòng, anh nghĩ mình quả nhiên sớm đã bị cô thuần phục*, cho nên đối với tiếng bước chân của cô đều có thể nhớ chắc chắn.
(*Thuần phục: Làm cho nghe theo; Chịu nghe theo sự điều khiển. Nguồn: vtudien)
“Anh đang tìm em à?” Giọng nói quyến rũ và lười biếng lập tức trói chặt trái tim của Tông Tầm.
Anh nghe thấy tiếng động, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy cô đang đi về phía anh trong bộ váy màu đỏ tía.
"Tôi đi chỗ khác trước đã ..." Tô Lương nhanh chóng đứng dậy chuồn sang ghế khác.
Chờ Nguyên Thanh thản nhiên ngồi đối diện mình, nhìn cô thật tốt, trái tim căng cứng bấy lâu của Tông Tầm lập tức thả lỏng, anh hỏi cô bằng một giọng đơn giản nhưng nhẹ nhàng, "Em đang làm gì vậy?"
"Chính là muốn thay đổi nghề đó.." Nguyên Thanh tùy ý nhún nhún vai, nhìn xem khoé miệng của anh mang ý cười.
Tông Tầm cười nhẹ một tiếng, hỏi cô: "Em còn không thừa nhận em thích anh?"
Nguyên Thanh mắt mang ý xảo quyệt*, giọng nói mơ hồ mang theo chút nũng nịu: "Có đúng không, em không thích anh a, em không thích anh..."
(*Xảo quyệt: Tính từ Khéo léo để lừa đảo. Nguồn: Wiktionary)
Tông Tầm nhếch miệng, chắc chắn nói: "Không tin."
"Thật sao?" Nguyên Thanh mím môi cười, cuối cùng vẫn cười khẽ một tiếng, mặt mày tươi đẹp nhìn qua anh.
Tông Tầm như quá khứ, đem tay thon dài để ra trước mặt cô, chờ đợi cô tiến tới.
Nguyên Thanh nhướng đôi mày thanh tú, đặt tay phải vào lòng bàn tay ấm áp, một giây tiếp theo liền bị đóng chặt.
Ngón tay mềm mại mảnh khảnh, nắm tay cô tương đương với việc có được cô lần nữa, lúc này trái tim của Tông Tầm tâm đều muốn tan chảy.
(Edit: Sến wuá, LOL)
“Anh cũng thích em.” Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, “Anh yêu em.”
Lúc này, tất cả những viên đá khiến họ cảm thấy khó chịu đều tan tành trong tích tắc, trong buổi chiều yên tĩnh này, hai người ngồi đối diện nhau mặt đối mặt nhìn nhau như thể chưa từng xa nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.