"Nguyên Thanh, em chưa từng có tín nhiệm* qua anh." 
(*Tín nhiệm: Tin tưởng và giao nhiệm vụ cho) 
Nguyên Thanh vừa nghe điện thoại liền nghe thấy giọng nói oán giận của Tông Tầm từ trong điện thoại di động truyền tới, cô cụp mắt nhai nhai nhấm nuốt câu nói của anh, anh đại khái là đã biết. 
Nguyên Thanh phát ra tiếng cười xen lẫn chút ý say, cô thản nhiên hỏi: "Em có thể làm gì, một học sinh cấp ba chưa đủ tuổi còn đang vùng vẫy dưới biển, anh muốn như thế nào? Để anh cùng mẹ anh chống lại?"* 
(*Chính ra là mình cx ko hiểu đoạn này lắm:) 
Tô Lương đi theo bên người Tông Tầm ngẩng đầu nhìn thấy anh đi ra ngoài sau vẫn nhíu lại lông mày, cô nghe được anh hỏi người trong điện thoại "Cho nên em giúp anh quyết định sao? Chúng ta có thể chỉ ở bên ngoài chia tay." 
Nguyên Thanh cười nhẹ: "Em định làm cho mình mệt mỏi sao? Em không muốn." 
"Em xưa nay không cảm thấy mệt mỏi, là do anh sao?" 
Nghe được Tông Tầm hỏi ngược lại, Nguyên Thanh mắt say lờ đờ mang theo ý bất đắc dĩ cười, cô lắc đầu: "Tông Tầm... anh chưa bao giờ tin tưởng em.” 
Tông Tầm bỗng nhiên ngưng lại bước chân dừng lại, Tô Lương từ từ ngã xuống, suýt nữa đụng phải phía sau anh. 
Nguyên Thanh nói tiếp: "Lúc chia tay em nói anh không thích em, anh cũng không có phản bác, không phải sao?" 
"Em..." Tông Tầm dừng một chút, thanh đạm trong giọng nói khó được mang theo chút ít vẻ thiếu niên giận, "Em không nói đạo lý." 
Rõ ràng là em đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ban-cao-trao/542135/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.