Chương trước
Chương sau
Tiệc liên hoan của MIT, Tô Lương chứng kiến
thêm cảnh một nữ sinh đứng trước mặt Tông Tầm tỏ tình thất bại, nhìn tiểu tiên nữ Thụy Điển buồn bã rời đi, , cô nghiêng đầu thầm tính, tuần này đã là lần thứ tư rồi.
"Cậu thật kén chọn, gợi cảm không muốn, đáng yêu không muốn, này tiểu tiên nữ cũng không cần..." Tô Lương dùng tay chống đỡ cái cằm nhìn bên cạnh Tông Tầm, dùng tiếng Trung có chút vụng về nhỏ giọng nói.
"Không thích." Tông Tầm sắc mặt lãnh đạm, nắm lấy một chén rượu đưa tới bên miệng uống một ngụm.
"Cậu có người mình thích sao?" Tô Lương chớp chớp mắt to, con ngươi xanh biển khảm trên khuôn mặt mang vẻ đẹp cổ điển phương Đông, cảm giác đặc biệt tốt.
Tông Tầm nghe xong lập tức cụp mắt, hành vi phản ứng này là một điều chứng tỏ anh đang trốn tránh che giấu.
Tô Lương cảm thấy hứng thú quan sát anh.
Chờ anh trầm mặc một hồi, Tô Lương nghe được anh trầm giọng trả lời: "Có."
"Oa a ~" Tô Lương kinh ngạc cảm thán, mặc dù đã từ phản ứng của anh đoán được đáp án, "Vậy cậu còn độc thân?"
"Chia tay." Tông Tầm mặt không biểu tình, giọng nói bình thường, anh nhìn trong chén rượu, hóa ra dù có chuyện buồn thế nào, một ngày nào đó khi nói thẳng ra, tuy rằng vẫn rất đau, không cam lòng.
"Cười trên nỗi đau của người khác... Khà khà..." Tô Lương lộ ra hàm răng trắng noãn cười ngây ngô.
Tông Tầm hững hờ nhìn cái người Nga-Hoa kết hợp này một chút, thành công để cô một giây thu lại ý cười.
"Tông Tầm, tôi thích cậu." Tô Lương ngữ khí ngây ngốc thú nhận, toát ra cảm giác tự do thoải mái và vui vẻ.
"Tháng trước tôi vừa từ chối..." Tông Tầm nhắc nhở cô lần nữa, "Chúng ta là bạn bè."
Tô Lương quan sát xung quanh mấy nữ sinh thỉnh thoảng phóng ánh mắt tới, cô nghiêng đầu một chút ánh mắt sáng lên, "Ai, cho cậu ra cái idea..."*
(*Bản gốc: "哎, 给你出个 idea..."
Idea: Ý tưởng
Một ý tưởng là một khái niệm hay ấn tượng về tinh thần. Những ý tưởng được hiểu là hình ảnh đại diện, tức là hình ảnh của một số vật thể. Trong ngữ cảnh khác, ý tưởng được xem là các khái niệm, mặc dù khái niệm trừu tượng không nhất thiết phải xuất hiện là hình ảnh. Wikipedia)
"Ừm?" Tông Tầm đợi cô nói tiếp.
"Tôi làm bạn gái của cậu đi, cái loại kiểu không hôn không ôm cái gì đều không làm chỉ làm bạn gái, ở Trung Quốc gọi cái gì ấy nhỉ, ngăn trở ấy, cái gì hoa? Hoa lê hoa hồng hay là cái gì?" Tô Lương hưng phấn lại gập ghềnh biểu đạt, khó có khi nói được nhiều tiếng Trung như thế.
Tông Tầm ở một bên im lặng nói: "Hoa đào, giúp tôi cản nát hoa đào..."
"Đúng đúng đúng! Tôi vẫn có chút công dụng a?" Tô Lương đấm đấm đầu, kích động đẩy cánh tay của anh.
"Cô vẫn có ích..." Tông Tầm bất động thanh sắc né tránh sự tiếp xúc thân thể của cô, anh luôn nhớ rằng cô đã giúp anh khi trường học bắt đầu khai giảng, thậm chí còn nhặt được giấy tờ tùy thân của anh.
"Có được hay không sao?" Tô Lương chớp chớp mắt to của cô, bên trong đều là ánh sáng lấp lánh cầu khẩn.
"Không cảm thấy không có ý nghĩa?" Tông Tầm đạm mạc trả lời, bộ dạng cái gì cũng không đáng kể.
"Có ý nghĩa, trước tiên đem vị trí bạn gái của anh chiếm lại nó, anh quản đâu..." Tô Lương đắc ý cười.
Tông Tầm bất đắc dĩ giúp cô uốn nắn sơ hở trong lời nói: "Mặc kệ nó."
Tô Lương sắc mặt ân cần truy hỏi: "Có được hay không à, như vậy cho cậu hết bị làm phiền a."
Tông Tầm nhíu nhíu mày: "Loại bỏ phiền phức."
"Được được được, loại bỏ phiền phức, thử một chút không?" Tô Lương không nháy mắt một chút nào nhìn chằm chằm anh chờ anh đáp lại, dứt khoát liền đưa tay ra trước mặt anh.
Cô vừa bắt được sợ phiền phức của anh, Tông Tầm tròng mắt nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng thuần của cô, không khỏi nghĩ đến chuyện năm xưa anh đưa tay ra trước mặt Nguyên Thanh.
"Ừm." Anh nhẹ nhàng lên tiếng, không có đưa tay.
"Ai nha, để người xung quanh đều biết nha..." Tô Lương nhỏ giọng lẩm bẩm nhắc nhở.
"Ừm." Tông Tầm lại lên tiếng, đưa tay cầm tay cô, trong chớp nhoáng này anh nghe được chung quanh âm thầm tiếng kinh hô.
"Chỉ là ở bên ngoài." Tông Tầm nhắc nhở lần nữa nói, giọng nói không thể nghi ngờ.
“Được rồi.” Tô Lương đáp lại bằng một nụ cười tỏa nắng, cô không phải loại người bi quan, ở bên anh sẽ rất tốt.
Hiện tại anh vừa có "Bạn gái", Tông Tầm đem rượu trong ly uống xong, anh có chút say.
"Ở đây party thật nhiều... Còn rất nhàm chán..." Tô Lương chống đỡ cái cằm buồn bực ngán ngẩm lẩm bẩm, quay đầu cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Đi thăm một chút người ở nhà trọ được không?"
Nhìn "bạn gái" trước mặt một chút, Tông Tầm đặt chén rượu xuống, nhớ lại căn phòng cực kỳ đơn giản của mình, đơn giản đồng ý với cô: “Ừ.”
Trong căn hộ, Tô Lương nhanh chóng đến thăm căn phòng cực kỳ đơn giản của bạn trai, sau đó nép vào ghế sô pha xem phim truyền hình Mỹ với sữa chua trên tay. Bộ dạng hiển nhiên như một nữ chủ nhân.
Mà hơi say rượu là Tông Tầm nghĩ Nguyên Thanh, cứ như vậy nghĩ đến, một giây sau anh liền ấn mở hình ảnh theo dõi.
Đã 4 tháng trôi qua kể từ cuộc gọi cuối cùng tưởng chừng như không tồn tại, trong vòng bốn tháng Tông Tầm mỗi lần mở ra màn hình đều là một vùng tăm tối.
Vậy lần này đâu? Anh nhìn qua không ngờ lại thấy ánh sáng híp híp mắt, rồi mới thất thần nhìn chằm chằm.
Hình ảnh bên trong cô từ phòng vệ sinh lung la lung lay đi ra, mặc váy màu đỏ thắm leo lên giường ngủ nằm xuống, một bộ dạng uống say.
Giống lần kia, cô lại bắt đầu khóc, hai tay đặt ở mặt bên cạnh, nằm nghiêng toàn thân run rẩy.
Nhìn hình ảnh cô khóc, Tông Tầm phản ứng đầu tiên của Tống Tấn là hận, có một ý muốn lay động cô để bắt cô phải chất vấn mình, sau đó anh cảm thấy đau khổ, cô khóc rất nhiều, cô đau, anh đau.
"Ngươi không thích anh tại sao uống say còn muốn xuất hiện trong theo dõi?" Tông Tầm nhìn cô trằn trọc ở bên trong màn hình mà chất vấn.
Không ai nghe được, ngay cả chính anh đều không nghe thấy.
Bất quá đã không còn quan hệ gì nữa rồi, Tông Tầm liếc nhìn Tô Lương bên cạnh."Leng keng —— "
Giờ phút này chuông cửa vang lên, Tông Tầm thu hồi ánh mắt đứng lên, Tô Lương cười hì hì đi theo anh cùng đi mở cửa, sau khi cửa được mở ra, một người phụ nữ đoan trang, tao nhã chớp mắt.
"Mẹ." Tông Tầm không có chút rung động nào chào hỏi, không có đem nội tâm một chút kinh ngạc biểu lộ ra.
Vương Dương Linh vừa giương mắt liền thấy trước mặt một cô gái, giống như yêu tinh thuần khiết, ngây thơ trong sạch, không dính khói lửa trần gian.
"A di tốt..." Tô Lương vừa khẩn trương trừng mắt nhìn, hàng mi dày của cô từ từ rung động như cánh bướm.
Dò xét xong Tô Lương, Vương Dương Linh chậm rãi nhếch miệng, ôn nhu đáp lại: "Xin chào."
Sau khi chào hỏi, bà quay mắt lại hỏi con trai: “Bạn gái?”
Tông Tầm cùng Tô Lương tránh ra con đường cho Vương Dương Linh đ, anh nhìn qua bóng lưng của bà, không chần chờ, trầm giọng trả lời: "Vâng."
Vương Dương Linh đắc ý hừ cười một tiếng, trong lòng đối với Nguyên Thanh có tràn đầy giễu cợt, bà mở miệng yếu ớt: "Đây mới là thích hợp với con."
Tô Lương nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấy Tông Tầm không nhúc nhích, liền cùng anh đứng chung một chỗ, nhìn về phía mẹ anh.
Tông Tầm nghe bà ý vị thâm trường nói không nhịn được nhíu mày, bất động thanh sắc* hỏi: "Ý gì?"
(* Bất động thanh sắc : Mặt không một biểu tình, không chút biến sắc. Nguồn: truyenhdd.com)
Vương Dương Linh tự nhận là đã thắng, dứt khoát không có ý định giấu diếm con trai, bà cười đi đến sofa ngồi xuống, không nhanh không chậm nói:"Loại nữ nhân lăn lộn trong ngành giả trí như vậy sao xứng với con. Giữ mình trong sạch chỉ là cho chúng ta nhìn, ai biết có bao nhiêu dơ bẩn..."
Thấy ánh mắt mẹ sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình, Tông Tầm trái tim bị kiềm hãm, buông ra lông mày, làm bộ tùy ý hỏi một chút: "Nguyên Thanh?"
"Ừm hừ." Vương Dương Linh thoải mái mà đứng thẳng nhún vai, xem thường nói tiếp: "Mẹ chỉ dùng một bộ phim liền để cô từ bỏ con, mẹ thế nhưng là cho cô ta quyền lựa chọn..."
Nói xong Vương Dương Linh ý cười càng sâu, ánh mắt tới tập trung trên người Tô Lương: "Con xem, chia tay, Con liền gặp được người tốt hơn, cùng học một trường sao?"
Tô Lương nhẹ nhàng gật gật đầu, trong lòng cô có chút bất an, bởi vì cô cảm nhận được người bên cạnh phát ra từ trường, phẫn nộ xen lẫn thống khổ, mà anh mặt không thay đổi ngấm ngầm chịu đựng.
"Cô ta mới đây liền hơ khô thẻ tre*, đã có đạo diễn lớn lần lượt tìm cô ta, nữ nhân này vì sự nghiệp liền có thể ném con, con cũng không nên yêu người như vậy..." Vương Dương Linh nói xong chuyển mắt cười một tiếng, "Bất quá, chuyện này đã qua, hai người các con rất tốt."
(*Chỉ khi hoàn thành xong một việc gì đó, ý của VDL là NT mới quay xong phim)
Tông Tầm giờ phút này trong đầu, trái tim bên trong, tất cả đều là hình ảnh Nguyên Thanh bi thương thống khổ trằn trọc nằm trên giường khóc.
Xem ra chỉ có anh hiểu, cô tại sao bỏ qua anh lựa chọn kia bộ phim.
Nguyên Thanh, không ai hiểu cô a, chỉ có anh, cho nên anh không trách cô.
Tông Tầm đứng bình tĩnh, nhưng nỗi đau của anh như một cơn sóng thần âm thầm nhấn chìm anh mà không ai nhận ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.