Chương trước
Chương sau
“Ta về đây, cảm ơn” Bạc Hà giật mình, nhà nàng không phải là nằm ở vị trí dễ nhớ, không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ rõ đường đi như vậy

Gia Đường gật đầu, đây không phải là lần đầu hắn đưa nàng về nhà, nhưng là lần đầu nghe nàng nói câu cảm ơn này với hắn, cứ từ từ, dục tốc bất đạt

“Ngày mai ngươi có bận không ? Bạc Hà xoay người, Gia Đường nhanh chóng nói thêm một câu

“Có” Nàng giờ phút này tâm đã lạnh hơn rồi, nàng không bao giờ muốn mình lại dại khờ như 4 năm trước, liều lĩnh yêu hắn, dù sao hắn cũng đã có Đái Tình, nàng không muốn mình lại mang thêm một vết sẹo nữa, người ta nói, thời gian chính là phương thuốc chữa bệnh tốt nhất, nhưng tại sao đối với vết thương của nàng một chút hiệu quả cũng không có ?

“Được rồi, vậy ngươi có thể cho ta số điện thoại của ngươi chứ ” Hắn không muốn mất đi tin tức của nàng nữa, bốn năm qua đã là quá dài rồi, bọn họ còn bao nhiêu bốn năm để lãng phí nữa chứ ?

Bạc Hà lấy điện thoại ra, bấm số của hắn, đã 4 năm nay, nàng không có dũng khí bấm những con số này, bởi vì nàng biết rất rõ, nếu là nàng nghe được giọng nói của hắn, chắc chắn sẽ không kiềm lòng được mà lại quay trở về bên hắn, như lúc trước

“Cám ơn” Gia Đường nhìn kỹ số điện thoại hiện lên trên màn hình, trong lời nói hiện lên vẻ cảm kích

Vẻ mặt Bạc Hà tỏ ra ngạc nhiên, “Ta không có nghe lầm chứ ? Chẳng lẽ biên đạo đại nhân cũng như vậy sao ? Trước kia ta chưa từng nghe ngươi nói qua hai chữ này bao giờ ! Quả thật là đáng ngạc nhiên nha”

Gia Đường đánh nhẹ nàng một cái, “Ngươi nên đi về ngủ sớm đi”

“Gặp lại sau”

“Bạc Hà” Khi nàng xoay người đi, hắn lại kêu tên nàng một lần nữa

“Gì nữa” Nàng bực mình

“Ngươi sẽ không bỏ đi nữa chứ ? Sẽ không lại biến mất trong thế giới của ta nữa chứ ? Lúc ấy cũng không phải là ta phản bội ngươi, chỉ là …”

Bạc Hà trong nháy mắt cứng đờ, không nghĩ hắn sẽ nói như thế, mặc dù hắn muốn giải thích nhưng là nàng không muốn nghe, nàng không muốn khoét sâu thêm vết thương đó nữa, nàng bây giờ là cần sự tĩnh tâm chứ không phải như lúc trước

Không biết quỷ thần xui khiến như thế nào, nàng lại nói, “Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi đi nữa”

Gia Đường kích động đến tột độ, nhảy lên ôm Bạc Hà vào ngực hắn, đúng vậy, Bạc Hà sẽ không bỏ hắn mà đi nữa, sẽ không rời bỏ thế giới của hắn mà đi nữa …

Say mê trong ngực của hắn một lúc, nàng mới tỉnh lại, họ là đang làm gì vậy ? Trời ạ ! Đây là hành động gì vậy ? Vậy khác nào nói 4 năm kia nàng không quên được hắn ???

Nàng dẫm lên chân của Gia Đường một phát. Gia Đường buông nàng ra, may cho hắn là hôm nay nàng không có mang giày cao gót nha, không thì ..

“Uy, ngươi uống lộn thuốc hay là tới giờ phát bệnh hả” Hắn không ngờ nàng lại thay đổi nhiều đến thế, lúc trước quả thật là nàng có hơi nghịch ngợm , nhưng giờ phút này mà nói, hành động như thế là không-nói-đạo-lý

Hắn biết là hắn đã làm tổn thương nàng, nói đúng hơn thì chính là đả kích trí mệnh của Bạc Hà, hắn biết rõ, bởi vì Bạc Hà đã toà tâm toàn ý yêu hắn, nàng không chịu được người mà mình yêu dính phải một tạp chất gì, tuy rằng hắn chưa làm điều gì sai với nàng …

“Lần sau nếu còn muốn chiếm tiện nghi của ta,so với lúc này còn nghiêm trọng hơn, không tin thì ngươi cứ thử xem” Nàng đe doạ

Gia Đường tức giận đứng lên,nữ nhân này, so với một tiểu hài tử chẳng khác là mấy, hắn biết chẳng qua nàng còn so đo chuyện 4 năm trước thôi, để hết thảy mọi hiểu lầm qua đi, nàng sẽ trở lại làm một cô gái trong sáng, thiện lương như lúc trước

“Ngươi thế nào mà lại nghĩ như vậy, ôn nhu một chút cũng không có, ta đúng là mạng khổ mà”

“Ta không có ép ngươi, tại ngươi tự làm tự chịu thôi”

“Trời ạ! Con gái nhà người khác thì ôn nhu như nước, có ngươi ta xem ra là bị thiếu nước quá nhiều rồi ” Gia Đường lắc lắc đầu, nhìn nàng như hết thuốc chữa, thành công khơi dậy sự tức giận của nàng

“Tống Gia Đường, ta muốn đánh chết ngươi” Nàng giơ nắm đấm hướng về phía Tống Gia Đường, hai người chơi trò mèo bắt chuột với nhau

“Ngươi thử xem”

“Hôm nay ta nhất định phải bắt đươc ngươi, ngươi phải chết a”

“Chúng ta thử cá xem” hắn vừa chạy vừa nói với nàng

Bạc hà thở hỗn hển cúi đầu, hai tay chống đầu gối, “Cá cái gì chứ?”

Nhìn thấy “người nào đó” đã mắc câu rồi, Gia Đường cười xấu xa, “Trong năm phút ngươi bắt được ta, ngươi muốn gì ta sẽ cho cái đó, còn không thì …”

“Nói nhảm” Bạc Hà chạy lên nhưng vẫn không bắt được Tống Gia Đường

“Nếu không bắt được ta thì phải cho ta ôm một cái”

Nghe được lời của hắn, Bạc Hà càng thêm kích động , “Lưu manh, ngươi là bị sắc quỷ nhập vào người sao?” vừa nói vừa chạy đến bắt hắn, cho dù là bất cứ giá nào, nàng cũng phải bắt được hắn

” 9 giờ 52 phút ! Bắt đầu ! ” Gia Đường né nàng, vòng “Đuổi bắt” chính thức bắt đầu

Sau một phen truy đuổi, Bạc Hà thở dốc ngồi xuống,”Ai —— u” sau đó ôm bụng, nhìn bộ mặt hết sức thống khổ

Gia Đường thấy thế đã vội vàng chạy tới, “Sao thế, có chỗ nào không thoải mái sao ? ” Hắn đứng trước mặt Bạc Hà, đưa hai tay ra cho nàng, Bạc Hà lấy thế một tay nắm vạt áo của hắn, một tay đánh hắn, rốt cuộc cũng có cơ hội “báo thù”, nàng làm sao mà bỏ qua cho được ? Nàng lớn tiếng kêu, “Ta thắng rồi, ta thắng rồi, ta lại thắng rồi”

Gia Đường thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật là làm cho hắn sợ đến chết đi, còn nhớ lúc học trung học, nàng cũng bị đau bụng như vậy, người ta nói là nàng bị bệnh dạ dày kinh niên, sau đó hắn thề cho dù là nàng đau thật hay giả, nhất định cũng không để cho nàng đau một giây một phút nào

Từ sau đó, nàng lúc nào cũng làm bộ đau bụng để lừa hắn, lần nào cũng là hắn mắc câu … Cho dù biết rõ “quỷ kế” của nàng, hắn vẫn tình nguyện bị lừa ….

“Cuối cùng ta cũng thắng ngươi nha”

“Ngươi muốn cái gì, nói đi”

Bạc Hà nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì, nói gì đây ? Chẳng lẽ nói muốn hắn rời xa mình ? Không, nàng không muốn như thế, hay là nói hắn hãy bỏ qua hạnh phúc của hắn, trở về bên cạnh nàng ? Không, đó cũng không phải là điều nàng muốn. Thât là mâu thuẫn nha, một mặt là đối với hắn dứt bỏ không được, mặt khác nàng cũng không muốn làm người phá tan hạnh phúc của người ta …

Gia Đường cười, “Tốt lắm, đừng suy nghĩ nữa, ngươi nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?” Vừa nói hắn vừa để tay trước mắt nàng,”Thời gian mới đến, hiểu không, vậy là ngươi không có thắng ta rồi! Bây giờ chính là ta thắng”, Nụ cười xấu ca, mang theo một tia tà nịnh, một tia thoả mãn

Bạc Hà nhìn đồng hồ, quả nhiên là đã qua mười mấy phút rồi, mà lúc nàng vừa bắt được hắn, bất quá cũng chỉ mới cách đây 2, 3 phút, vậy xem như là nàng thua.

“Không thể nói như vậy ! Ta đâu có nói là cùng ngươi đánh cược ! ” Bạc Hà lúc này không biết nên nói gì, chỉ cần cự tuyệt, phải cự tuyệt

“Vậy vừa rồi ai mới nói là mình thắng, hình như là ngươi đã sớm thừa nhận cùng ta đánh cược rồi” Gia Đường bước lên, Tiểu Bạc Hà, ngươi có thể chạy được không ? Ta nói ôm ngươi là ôm, chỉ sợ bây giờ ngươi chưa thể tiếp nhận ta, nhưng là ta biết, để mối quan hệ tiến xa hơn thì cần phải có một cái ôm

Hai người nhìn nhau, thời gian chung quanh bỗng nhiên ngừng lại, bây giờ trong mắt bọn họ chỉ còn có đối phương mà thôi, trong tai cũng chỉ nghe thấy được tiếng thở và tiếng tim đập của nhau, không dính một chút tạp chất nào

Lời còn chưa kịp nói, Bạc Hà đã rơi vào lòng hắn, nàng như cảm nhận được cái mát dịu của buổi tối mùa thu, hơi thở gấp gáp, Bạc Hà biết, 4 năm nay nàng chỉ trốn tránh mà thôi, nàng không chịu chấp nhận sự thật là nàng yêu hắn, cho dù bây giờ hắn là của người khác, nhưng vào lúc này, hắn chính là của nàng … Nàng lại có thể cảm nhận được hơi ấm của hắn, nhiệt độ của hắn, mùi hương của hắn rồi …

Bạc Hà từ từ giơ tay lên, ôm lấy eo của Gia Đường thật chặt. Giờ phút này cái gì nàng cũng không cần, chỉ cần được hắn ôm như thế này, chỉ sợ sau này, nàng sẽ không còn được hắn ôm nữa …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.