Chương trước
Chương sau
“Các ngươi còn muốn như thế nào?” Gia Đường cười quỷ dị với Trình Mông và Nguyễn Nguyệt, hai người bọn họ (ý nói Trình Mông và Nguyễn Nguyệt) tình cảm không rõ ràng, lúc trước hắn còn bận tìm kiếm Bạc Hà , không có tâm tư hỏi chuyện của bọn họ, hơn nữa mọi người cũng tin tưởng, Trình Mông và Nguyễn Nguyệt nhất định có suy nghĩ riêng của bọn họ, cho nên không ai hỏi tới …. Bạn tốt chính là như vậy, không cần nói nhiều, chỉ cần ủng hộ suy nghĩ của bạn mình

“Ta…” Trình Mông nhìn Gia Đường, dù sao hắn nói ra cũng bao hàm ý nghĩa xin lỗi Nguyễn Nguyệt, người ta thích mình nhiều năm như vậy, mặc dù hai người quyết định mãi mãi không vượt trên mức tình cảm, nhưng là trong lòng hai người đều biết, mình không thể xoá đi tình cảm của lòng

Gia Đường vừa muốn mở miệng liền bị Vu Hân cắt đứt, “Ta không cần các ngươi quan tâm, lát nữa sẽ có người tới đón ta” Mỹ nữ như Vu Hân nàng không có bạn trai mới là chuyện không bình thường đó nha

“Chúc Hạo ! Ngươi đưa ta về nha ? Nhà ngươi còn ở đông phương không ?” Bạc Hà nhìn người cuối cùng còn sót lại, người mà nàng đi cùng chỉ có thể là Chúc Hạo, không chỉ bởi vì thuận đường mà nàng còn muốn nói một ít chuyện với hắn, nhớ lúc trước, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ xíu, cỏn con, nàng cũng sẽ nói hết với hắn …

Chúc Hạo mỉm cười, “Hôm nay ta không đưa ngươi về được, hôm nay ta còn có việc”. Làm ơn đi Bạc Hà, Chúc Hạo ta vẫn chưa muốn chết mà, ta mà đưa ngươi về, khẳng định ngày hôm sau chắc chắn sẽ bầm dập với tên Gia Đường kia ngay

“Ngươi thật là không nói nghĩa kh1″ Nàng dậm chân mạnh xuống đất, nhìn bộ dạng của nàng, đối với ai cũng thể hiện như vậy, tuyệt không phải giả bộ. Gia Đường đứng bên cạnh thầm đắc ý, ngươi lần này còn không nhờ ta đưa về sao hả ?

Hắn đưa tay cung kính, “Bạc Hà đại nhân! Tiểu nhân có phúc được đưa người về không ?” Bộ dạng hắn làm nàng nhớ tới lần đầu gặp nhau, hắn cũng nói như vậy, “Bạc Hà đại nhân ! Tiểu nhân có phúc được đưa người về không ?” Lo suy nghĩ, nàng quên trả lời hắn, nàng không nghĩ uống nhiều rượu như vậy nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, cả chuyện 6,7 năm trước nàng vẫn còn nhớ, quả thật là nàng không thể nào đem hắn ra khỏi tâm trí được mà

Hắn trực tiếp đưa tay kéo nàng,”Không quan tâm ngươi đồng ý hay không, đi theo ta” Hắn kéo tay nàng chạy đi mất

Xe Rolls-Royce! Bạc Hà nhớ lại lúc mình vừa lên đại học không lâu, một lần cùng hắn nhìn thấy chiếc xe này, nàng ngưỡng mộ nói,” Sau này ta nhất định sẽ mua chiếc xe này a”

Kiến thức càng ngày càng rộng, càng lúc càng biết nhiều nhãn hiệu, nàng từ từ quên lãng, chỉ nghĩ những điều đó với nàng thật xa vời … Không nghĩ tới hắn làm được, hắn thật sự nhớ câu nói bồng bột của nàng lúc ấy sao ? Không, không nên suy nghĩ nhiều, nhất định chỉ là trùng hợp … Nhưng mà chẳng lẽ làm biên đạo kiếm được nhiều tiền như thế sao ?

“Sau này ta nhất định sẽ làm biên đạo, sẽ làm riêng cho ngươi một tiết mục hay nhất, … ” Nàng lại nhớ tới câu nói kia của hắn, quả nhiên là những lời thề non hẹn biển không thể tin được, không biết hắn và Đái Tình như thế nào nhỉ ? Đái Tình vừa có gia thế tốt, vừa xinh đẹp hơn nàng nhiều, chỉ là, nàng ta và nàng là hai người có tính cách khác nhau mà thôi

Nghĩ tới đây, lòng nàng lại quặn đau, nàng không hiểu sao mình lại nghĩ những thứ ấy nữa, chẳng phải nhu bây giờ là được rồi sao ? Mặc dù có chút không quen, nhưng là hắn sẽ không làm cho nàng đau lòng nữa, hơn nữa nàng cũng không muốn làm người thứ ba, giật lấy “bánh bao” của người khác, nhất là với miếng bánh mà mình đã “cắn” qua…

“Bạc Hà tiểu thư, mời lên xe” Kéo cửa xe cho nàng, Gia Đường nhìn thấy trên mặt nàng có chút biến hoá, quả nhiên là hắn đã không sai lầm khi mua chiếc xe này, cho dù là thứ gì, chỉ cần nàng thích thì hắn cũng thích.

Bạc Hà có chút kích động ngồi lên xe, ngồi trong xe mình hằng mơ ước, kế bên có chàng trai mà mình yêu nhất, lòng của nàng lại nhảy loạn lên, nếu hết thảy những thứ này đều là của nàng thì … Nàng vội vàng ay lại suy nghĩ của mình, không được nghĩ tiếp nữa, không được nghĩ tiếp nữa ….

“Mấy năm nay ngươi như thế nào ?” Gia Đường hỏi nàng, thật ra hắn biết chắc rằng mấy năm qua nàng rất khổ sở, từ bỏ nghề nghiệp mình yêu thích, từ bỏ lý tưởng, từ bỏ cuộc sống, bảo nàng sống thế nàng cho tốt ?

“Rất tốt nha, ngươi không nhìn thấy được sao ? Cuộc sống chính là để cho người ta sinh tồn mà, ngươi nghĩ ta không thể sống khi không có ngươi sao ?”

“Ngươi nghĩ như thế nào lại nói như thế hả ? ” Gia Đường cố gắng kiềm chế, giờ đây hắn không muốn đấu võ mồm với nàng nữa, chỉ muốn tâm sự cùng nàng mà thôi

Bạc Hà ngẩng đầu lên, “Cùng người khác nói thì không sao nhưng với ngươi thì … “

“Không sao, ngươi cứ nói đi”

“Quả thật là anh hùng nha, chỉ là ta không có phúc hưởng thụ ngươi ” Nàng lại nghĩ đến bốn năm trước, sao nàng cứ nghĩ tới hoài như vậy chứ ?

Gia Đường thắng xe lại, “Sự tình khi ấy không phải là như ngươi nghĩ đâu, thật ra là …” Đang muốn giải thích lại bị nàng cắt đứt, cảm giác bị hiểu lầm thật là khó chịu nha, huống chi là người hắn yêu nhất, hắn có thể kiên nhẫn nói với nàng, nhưng hắn cũng không đủ kiên nhẫn để sự hiểu lầm của nàng hành hạ hắn

“Câm miệng”

“Ngươi nghe ta giải thích” Hắn vốn định để cho tất cả những hiểu lầm trong quá khứ trôi đi, nhưng là bóng ma trong quá khứ ám ảnh nàng quá lớn, hắn muốn giải thích tất cả cho nàng nghe, mặc dù nụ hôn đó là chân thật

“Ta kêu ngươi câm miệng, ngươi còn muốn nói, ta liền xuống xe” Nàng vừa nói vừa làm động tác mở cửa xe, nàng không muốn tiếp tục làm cho vết sẹo trong quá khứ sâu hơn nữa, đúng vậy, nàng nhất định phải kiềm chế, đồ vật của người khác, nàng vĩnh viễn cũng không lấy

Gia Đường không cách nào tiếp tục được nữa, hắn biết rõ tính cách của Bạc Hà, rất cứng đầu, rất cố chấp, biết vậy trước kia hắn đã giáo dục nàng một chút rồi, trên đời này, người hắn thúc thủ vô sách, chỉ có nàng mà thôi, ngay từ lần đầu gặp nàng hắn đã như thế,”Ta sẽ không nói nữa”

“Ừm, vậy thì được, mà ngươi buổi tối ngủ ở đâu ?”

” Vì nụ cười của hồng nhan, tại hạ cam nguyện “hiến thân” a” Gia Đường làm động tác anh dũng hy sinh, cái vẻ mặt này, động tác này, cả giọng nói nữa, đều là dành riêng cho Bạc Hà của hắn, lỡ như fans của hắn mà thấy hắn như thế này, chắc là sẽ đứng tim mà chết mất

Bạc Hà bị bộ dáng của hắn chọc cười, hết thảy qua bao nhiêu năm, hắn vẫn có thể làm cho nàng thải mái như thế này, nếu như ….

Lấy tay nhẹ nhàng đánh lên vai hắn,”Không nên đùa giỡn nữa, ngươi mau đưa ta về nhà đi”

“Lúc nào đến phiên ta ?”

“Cái gì đến phiên ngươi ?”

“Ngươi cũng đã nói rồi mà, như thế nào ta cũng coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, ngươi không thể không có nghĩa khí như thế chứ” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “nhất” giống như là muốn nhắc nhở nàng, hôm nay nếu không phải Trình Mông gọi hắn, có lẽ sẽ còn phải đợi thêm nữa mới được gặp nàng …

“Hôm nào ta với ngươi đi chơi đi ” Bạc Hà mỉm cười

Bất kể là gì, chỉ cần có thể cùng nàng đi chung chính là hạnh phúc của hắn, hắn là Tống Gia Đường nha, bách chiến bách thắng, nhất định sẽ làm cho nàng cảm động mà quay về với hắn

“Thế này mới ngoan chứ” Hắn theo thói quen sờ sờ đầu của nàng, không chú ý tới giờ phút này, hai người vẫn như là đắm chìm trong cơn mơ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.