Editor: Qing Yun 
Xe chạy đến Côn Minh đã là buổi tối. 
Ngoài xe rực rỡ ánh đèn, không khí ẩm ướt ập vào mặt, kéo theo đó là vị ngọt thoảng qua. Nơi này không có trời mưa, không có tối tăm, càng không có nguy hiểm, áp lực và đau đớn, làm người có loại cảm giác như sống lại lần nữa. 
An An đứng dưới xe ước chừng mười phút mới đi ra ngoài cổng. 
Kế Siêu đeo túi của cả hai người, anh ta chăm chú đi theo An An, người ngốc, vừa đi đến nơi xa lạ là hoang mang rối loạn ngay, cho nên chỉ có thể đi theo An An. 
Đêm nay bọn họ tìm một khách sạn ở bên ngoài ga tàu hỏa để nghỉ chân. 
Vì không muốn lãng phí tiền cho nên chỉ thuê một căn phòng, dù sao hai người họ ngủ cùng nhau từ nhỏ, đã quen rồi. Kế Siêu ngủ dưới đất, An An thì ngủ trên giường. 
Ánh trăng dần mông lung, Kế Siêu cũng đánh khò khè, nhưng An An thì vẫn mở to mắt, cô không ngủ được. 
Đôi mắt cô rất cay, không thoải mái chút nào, nhưng chỉ có thể mở to mắt. Bởi vì vừa nhắm mắt là cô lại nhìn thấy Lục Ngang, ngồi thấy anh ngồi ở bậc thang hút thuốc, cô đi qua ôm lấy anh từ phía sau, làm nũng với anh: “Lục Ngang, anh cõng em”… An An lấy ảnh chụp ra. 
Ảnh chụp cô và anh ở bên nhau. 
Mặt sau tấm ảnh là lời nhắn anh để lại cho cô. 
Cầm ảnh chụp dán lên má, An An dần nhắm mắt lại. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-sang-cho-anh-den/2768282/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.