Khánh An ngước mắt nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói, ra là Khang Duy và Trần Hoàng Thiên vừa mới chạy tới. Khang Duy mặt đằng đằng sát khí hất mặt về phía Mai Phương, cau mày hỏi :”Cô cũng ở đây làm loạn?”
Mai Phương cúi mặt không trả lời, Khánh An hiển nhiên cũng không lên tiếng.
Lê Ngọc Vân vừa nhìn thấy anh liền chạy đến ôm lấy tay anh mắt phiếm hồng giọng đầy ủy khuất :”Hoàng Thiên, em chỉ muốn đến thăm Khánh An, nhưng bọn họ…” cô ta nói đến đó nước mắt đã lăn xuống, nấc lên nghẹn ngào.
Trần Hoàng Thiên từ lúc bước vào vẫn không lên tiếng, anh nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù của Lê Ngọc Vân thì không khỏi nhíu mày. Anh đưa tay ôm cô ta vào lòng, ánh mắt như dao phóng về phía cô và Mai Phương, dù vẫn chưa nói gì nhưng không khí trong phòng đã dần mất đi độ ấm.
“Vũ Mai Phương, cô thân là bác sĩ cũng muốn làm loạn bệnh viện sao?” Khang Duy híp mắt chất vấn :”Tại sao không trả lời?”
“Tôi… ” Mai Phương trừng mắt nhìn Lê Ngọc Vân :”Cô ta đến đây làm chướng mắt tôi.”
“Chướng mắt cô? Cô làm việc chuyên nghiệp một chút có được không? Để tình cảm xen vào công việc, còn ở đây làm loạn, hay cô không cần công việc này nữa rồi? Nếu không cần, cô có thể tới phòng nhân sự báo cáo.” Khang Duy quả thật lúc này hận không thể đuổi thẳng cổ cô ra khỏi bệnh viện.
Vũ Mai Phương cúi đầu không nói. Khang Duy liếc xéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-quay-ve/2573367/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.