Khánh An hất phăng tay của Trần Hoàng Thiên ra, anh còn không thừa nhận? Hơn hai mươi năm sống trên đời, người mà cô đắc tội chỉ có mình anh, cũng chỉ có anh mới hận gia đình cô như vậy.
Lý nào lại không phải?
“Còn không phải anh làm ư?” Khánh An hai mắt trừng lớn nhìn anh, đôi mắt cô đã bắt đầu phiếm hồng.
“Đỗ Khánh An, hôm qua sau khi nhận điện thoại của cô, tôi như một thằng điên bỏ cả cuộc họp khẩn, lao tới Giác Tâm tự, lùng sục cả đêm lật tung cả khu rừng lên tìm cô, còn sốt sắng gọi cả người của Vũ Trình Kha tới giúp. Cô thì hay rồi, về nhà Vũ Mai Phương ăn no ngủ kĩ, bây giờ lại quay sang vu không tôi bắt cóc An Khải. Tốt thôi, coi như lòng tốt của tôi đặt nhầm chỗ.”
Trần Hoàng Thiên nói xong bực bội đấm rầm vào cửa xe làm Khánh An hết hồn, nhưng mà anh vừa nói cái gì cơ? Anh nhận được điện thoại của cô sao? Lúc cô bấm loạn vậy mà lại gọi cho anh chứ không phải người khác, điện thoại bị tên áo đen đập vỡ ngay sau đó nên cô cũng không rõ mình đã bấm số gọi cho người nào.
Khoan đã, anh vừa rồi còn nói anh đã thức cả đêm để tìm kiếm cô, lại còn dùng cả quân đội của Trình Kha. Nếu nói như vậy, anh hẳn không phải là người bắt cóc anh trai cô, là cô đã trách lầm anh.
Vậy ai đã gửi cho cô bức thư này? Anh trai cô bây giờ đang ở đâu?
Khánh An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-quay-ve/2573347/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.