Editor: Mèo coki 
Lúc rời khỏi tòa nhà của Hoa Thiên thì Diệp Cẩn phát hiện cả người mình đều đang run rẩy, mặc dù cô đã rất nỗ lực kìm nén, nhưng bất luận là tay,là chân hay là trái tim đã tan vỡ kia đều không chịu khống chế mà runrẩy. 
Không biết phải dùng thời gian bao lâu, Diệp Cẩn mới miễncưỡng khởi động được chiếc Carola của cô, chiếc xe này trị giá mười mấyvạn, là quà tặng mà lúc sinh nhật mười tám tuổi ba cô đã tặng cho cô,cũng là món quà cuối cùng mà ông tặng, đã nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn sử dụng nó rất cẩn thận, bởi vì bây giờ cô đã hai bàn tay trắng, có chỉ chiếc Carola già này làm bạn mà thôi. 
”Mình không đau, thật sự không đau...... Còn nữa, đây là lần cuối cùng mình chảy nước mắt vì anh ta, mình thề......” 
Diệp Cẩn đạp chân ga giống như người điên nhưng vẫn không xua tan được đauđớn bỏng rát đó, cho dù đã qua ba năm nhưng nó vẫn không hề giảm bớt màchỉ chờ thời cơ bùng phát ra ngoài, cô vẫn luôn cho rằng mình rất kiêncường, nhưng tại sao cuối cùng trái tim vẫn tan nát, cô ghét việc khôngthể khống chế chính mình như vậy, cô cố gắng tự nói với mình rằng ngườiđó không đáng để cho cô khổ sở, nhưng nghĩ đến việc Lệ Dĩ Thần nhìn cônhư người xa lạ, còn có dáng vẻ của Lâm Mạn Thanh, cô thật sự không cócách nào khống chế lý trí của mình được nữa. 
Diệp Cẩn lái xe rấtkhá, có thể nói khá tốt là đằng khác, nhưng dù vậy thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-qua-khu-cua-em/3160541/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.