Thật vất vả mới đượcphơi nắng mặt trời, Diệp Cẩn thoải mái nằm ở trên ghế dài trong vườn hoa bệnh viện, thời tiết tốt như thế này rất thích hợp cho việc phơi nắng,Diệp Cẩn chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng mà ánh mặt trời vốn đang ấm áp lại bị một bóng đen che phủ. 
Diệp Cẩn nghi ngờ mở mắt ra, khi thấyngười trước mắt thì thì nhất thời khuôn mặt cứng lại, đứng ở trước mặtcô là Mục Thiếu Đường, con trai của ba dượng cô, trong nhà họ Mục, anhta là người duy nhất có thể xem là quân tử, chỉ tiếc anh ta cực kì chánghét cô vì nghĩ cô là hồ ly tinh quyến rũ ba anh ta. 
“Tại sao côlại ở đây? Bị bệnh gì hả?” Mục Thiếu Đường tới đây thăm người bệnh, mặcdù ánh mắt nhìn Diệp Cẩn không tốt, nhưng giọng nói lại có phần êm ái,bớt chút lạnh lùng hơn thường ngày. 
Diệp Cẩn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Tai nạn giao thông, bị gãy xương thắt lưng.” 
“Xảy ra lúc nào, xem như không muốn nói cho chúng tôi biết thì ít nhất cũng phải nói cho mẹ cô biết chứ.” 
Diệp Cẩn cau mày: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, dù sao cũng không chếtđược, hơn nữa vết thương cũng đã phục hồi khá tốt, tôi cảm thấy khôngcần thiết nói việc này cho mọi người biết, còn mẹ tôi, nói cho bà ấybiết thì bà ấy có thể chịu đau thay tôi không? Hay là đòi lại công bằngcho tôi? Thôi, đừng quấy rầy cuộc sống vui vẻ an nhàn của bà ấy nữa.” 
Mục Thiếu Đường hơi cau mày: “Không sai, nhà họ Mục không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-qua-khu-cua-em/3160536/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.