Trong giấc mộng, Diệp Cẩn nhìn thấy có một ác ma đang đuổi theo cô, cô không ngừng kêu mẹ nhưng mẹ lại khóa chặt cửa chính, không quan tâm gì đến cô, cô chạy đến lầu trên cùng của biệt thự nhà họ Mục thì phát hiện là đã đường cùng, cô không ngừng lui về phía sau nhưng ác ma cũng không ngừng tiến tới gần, cuối cùng ác ma gần đến nỗi có thể nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của hắn ta. 
Mục Văn Khởi vừa cởi áo sơ mi của mình vừa tiến tới gần cô, Diệp Cẩn hoảng loạn lắc đầu: “Không cần, cầu xin ông đừng đi tới đây.” 
“A Cẩn, con đúng là càng lớn càng xinh đẹp, mặc dù không quyến rũ mê người như mẹ con nhưng lại non mềm đầy dụ dỗ, nghe lời của chú, chú sẽ không bạc đãi con, con muốn dây chuyền kim cương hay là muốn túi xách Chanel thì chú cũng sẽ mua cho con.” 
Diệp Cẩn nắm chặt song cửa sổ, tuyệt vọng nhìn Mục Văn Khởi: “Ông mà còn tới nữa thì tôi sẽ nhảy xuống.” 
“Ha ha, nhảy đi, nếu như mày có can đảm thì cứ nhảy xuống đi, xem ai có thể cứu mày được.” 
“Đừng...” 
Diệp Cẩn không hề do dự, thời điểm Mục Văn Khởi tiến tới gần thì cô liền nhảy qua cửa sổ, nhưng mặt đất cứng rắn, lạnh lẽo lại cực kỳ mềm mại, Diệp Cẩn chậm rãi mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp của Lệ Dĩ Thần, Diệp Cẩn ôm thật chặt lấy cổ của Lệ Dĩ Thần. 
“A Thần, em sợ.” 
Lệ Dĩ Thần nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-qua-khu-cua-em/3160533/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.