Editor: Mèo coki
Lúc xe dừng ở bên cạnh thì Diệp Cẩn sợ đến nhắm mắt lại, trái tim cũng sắpngừng đập cho đến khi nghe một giọng nói vừa quen thuộc nhưng lại cóchút xa lạ vang lên.
”Em định đi bộ trên con đường âm u vắng vẻ này sao?”
Chẳng biết tại sao, mặc dù từ trong đáy lòng cô bài xích giọng nói đó nhưngđồng thời nó cũng giống như cây định hải thần châm, trong nháy mắt khiến cho cuồng loạn và bất an trong lòng cô giảm xuống.
”Lệ Dĩ Thần? Tại sao anh lại ở nơi này, mới vừa rồi anh đi đâu vậy?”
Lệ Dĩ Thần khó hiểu nhíu mày: “Đi đâu? Tôi vẫn luôn chờ ở con đường nhỏsau cửa nhà Lương Tuyết Ngưng mà, tại sao em lại tự đi một mình? Rốtcuộc trong đầu em đang suy nghĩ gì đấy, đoạn đường này vừa tối lại vừathưa thớt người ở, vừa rồi chưa bị lưu manh làm gì nên lúc này muốn gặpthêm một tên mới cam tâm sao?”
Lệ Dĩ Thần gấp gáp, bởi vì chínhbản thân anh cũng đang sợ hãi, lúc này Diệp Cẩn càng thêm uất ức nênkhông kìm nén được nước mắt: “Anh hung dữ làm gì, anh cho rằng tôi thích đi một mình sao? Tôi ra tới cửa thì không thấy xe của anh, còn tưởngrằng anh bỏ mặc tôi đi mất rồi.”
Sau ba năm gặp lại, Diệp Cẩn đãkhông còn mềm mại yếu đuối khiến cho người ta yêu thương nữa, anh vẫncho rằng sau ba năm cô đã trở nên mạnh mẽ, nhưng cho đến khi thấy gươngmặt tràn đầy nước mắt của cô, anh mới chợt hiểu ra một chuyện, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-qua-khu-cua-em/3160515/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.