Chỉ không ngờ rằng, một ngày nọ, người đứng ở ngay trước mặt, mà anh không thể nào nhận ra nổi, thậm chí ngay cả giọng nói của cô, anh cũng đã lãng quên theo năm tháng.
.
Đánh nhau làm gãy gót giày trước cửa Trung tâm Thương mại tiện nhất là không cần đi đâu xa vẫn có thể mua ngay được một đôi giày mới, niềm hạnh phúc này giống như ngất xỉu trong bệnh viện, sẽ được đẩy ngay vào phòng cấp cứu. Hàn Thuật đang nghĩ như vậy thì bỗng cảm thấy kiểu ăn nói và tư duy logic này hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Anh vẫn nhớ có ai đó đã nói rằng, may mắn nhất của con người chính là mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại phát hiện ra tất cả những điều trong mơ đều không phải sự thật, cảm giác mãn nguyện vui mừng ấy quả là khó mà diễn đạt được bằng lời.
Hàn Thuật không biết tại sao hôm nay anh lại hay nhớ lại người xưa chuyện cũ đến thế, cho dù chỉ là một chi tiết rất nhỏ thôi cũng đủ để anh liên tưởng, liệu có phải anh đã thành ông già tuy chưa bước sang tuổi 30, đặc trưng tâm lý quan trọng nhất của người già chẳng phải là rất hay nhớ đến chuyện xưa bạn cũ đó sao?
Chu Tiểu Bắc đang định lao thẳng đến gian hàng giày Converse thì bị Hàn Thuật ngăn lại. Anh nói: “Chu Tiểu Bắc, em mặc bộ quần áo này, mà lại đi giày thể thao à, thế thì chẳng thà em bước qua xác anh cho xong.” Chu TIểu Bắc nghe Hàn Thuật nói vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-1/1988687/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.