Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thì Hàn Thuật tin rằng mình vẫn sẽ làm như vậy, bất chấp hậu quả, bất chấp giá nào. Nhưng thời gian không thể quay trở lại, vì thế mọi câu chuyện đằng sau chữ “sau đó” mãi mãi chỉ là những hoang tưởng Hàn Thuật dùng để an ủi mình trong suốt những đêm dài thao thức.
.
Sáng thứ Hai, trên đường đi vào văn phòng làm việc, Hàn Thuật không quên chào hỏi các đồng nghiệp, thông tin về việc anh chuẩn bị rời khỏi Viện Thành Nam đã lan truyền khắp cả cơ quan, gần như tất cả các đồng nghiệp đều đã biết anh sắp lên chức. Chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố đánh dấu một bước ngoặt trong sự nghiệp, trước sự may mắn này của anh, người ngưỡng mộ cũng có, người bàn tán xôn xao cũng có, thế nhưng lúc chào hỏi thì vẫn không nằm ngoài các câu sau:
“Hàn Thuật, thăng tiến rồi đừng quên chúng tớ nhé.”
“Bao giờ thì chuyển đi đấy? Khi nào đi nhớ phải mời mọi người ăn cơm nhé, coi như mọi người chia tay anh luôn.”
“Thế nào, bọn tôi cứ tưởng ông lên thẳng Viện Kiểm sát Thành phố làm việc rồi chứ.”
Hàn Thuật chỉ cười đáp lại:”Đã ra đâu vào đâu đâu, các cậu lại còn chuẩn bị sẵn sàng hơn cả tôi cơ à, các cậu lưu luyến tôi như vậy, làm sao mà tôi có thể nhẫn tâm đi mà không nói gì chứ?”
Cứ như vậy cho đến tận cửa phòng làm việc, nụ cười trên mặt Hàn Thuật mới tắt đi, anh mệt mỏi bóp đầu. Anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-1/1988685/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.