Anh không thể thay đổi được gì, cũng không thể làm gì được cho cô, chẳng ai cứu vãn được cuộc đời ai cả, anh rõ hơn ai hết sự bất lực của mình. Trên thực tế, anh và người anh chờ đợi chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
.
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ bao giờ cũng mệt mỏi, những mẩu giấy nhớ ghi những việc phải làm dán đầy trên màn hình máy tính. Hàn Thuật vừa thề đến 40 tuổi sẽ nghỉ hưu để đi tắm nắng suốt ngày, vừa lẩm nhẩm tìm mẩu giấy ghi việc quan trọng nhất.
Hàn Thuật lâu rồi chưa ốm nặng đến mức phải truyền nước liên tiếp hai ngày như lần này, vậy mà tối qua anh lại ngủ rất ngon, sáng nay đến cơ quan, không ít người còn khen anh trông sắc mặt hồng hào. Anh mắng đùa mấy đứa vô lương tâm ấy: “Hồng hào đâu mà hồng hào, không nghe thấy giọng nói đáng sợ của tôi à?” Kết quả là trước khi trở về phòng làm việc, anh thu nhập được ít nhất năm phương thuốc chữa bệnh ho.
Rất rõ ràng, ngoài bàn giao công việc cho người kế nhiệm thì viêc quan trọng nhất mà Hàn Thuật cần làm bây giờ chính là thẩm vấn Vương Quốc Hoa, đương sự trong vụ án tham ô của Sở Xây dựng. Còn khoảng nửa tiếng nữa là đến giờ tan làm, cuối cùng anh cũng đã được gặp vị trưởng phòng bị tình nghi tham ô 340 vạn nhân dân tệ của Sở Xây dựng trong phòng xét hỏi của Viện Kiểm sát.
Người ta thường nói trong lòng thế nào thì nét mặt thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-1/1988674/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.