Mười một năm rồi, anh là kẻ nhu nhược, anh thà lựa chọn lãng quên cũng không dám chủ động đến trước mặt xin cô thứ lỗi, nhưng chỉ cần cô mở lời, anh sẵn sàng chấp nhận hết mọi điều kiện, sẵn sàng trả bất cứ giá đắt nào, sẵn sàng bù đắp bất cứ thứ gì – và bằng bất cứ hình thức nào.
.
Trời nhập nhoạng tối, ánh đèn đường le lói, bầu không khí có mùi ẩm ướt như xe rửa đường vừa đi qua, gió vi vu thổi, những điều này rất gần với cảnh giới lý tưởng của Hàn Thuật, trong một quán trà đặc biệt, cốc trà chanh vẫn thơm như xưa, nụ cười của cô nhân viên trong quán ngọt ngào tươi sáng, thế nhưng Hàn Thuật hôm nay chẳng có hứng thú gì. Người anh lúc lạnh lúc nóng, hai chân để dưới gầm bàn nhỏ hẹp mà không cầm được run.
Hàn Thuật cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng đối với anh chẳng khác gì nổ bom nguyên tử vừa nãy, chẳng có con cái nào cả, chẳng có chuyện gì đáng sợ cả. Anh cứ lấy ống hút chọc đi chọc lại lát chanh trong cốc, miếng chanh tươi ngon ấy lại có mấy cái hạt, đáng sợ là, chỉ có mấy cái “hạt” này thôi mà khiến anh liên tưởng đến cụm từ “con cái”, trí tưởng tượng của con người quả là đáng sợ. Con cái, con cái, con cái… cứ như có người đang liên tục niệm thần chú bên tai anh vậy. Cô bé đó, cô bé mà Hàn Thuật trước đây hy vọng rằng nó chỉ là cô em gái nhà hàng xóm, hoặc là con của ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-1/1988673/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.