Cho dù cô cảm thấy mình không thể tiếp tục cầm cự được nữa, nhưng một giây sau, cô vẫn đang cầm cự. Suy nghĩ, cơ thể, ký ức, sự gặm nhấm của từng nỗi đau nhỏ bé lại rõ ràng đến vậy.
.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu thẳng vào mặt Cát Niên, độ sáng chói khiến cô không mở nổi mắt ra. Sau khi cô nói ra địa chỉ của nhà nghỉ Ngọt Ngào và dung mạo của ông chủ nhà nghỉ có duyên một lần gặp mặt, một vài cảnh sát, bao gồm cả cảnh sát Hoàng tụm lại một góc thảo luận. Cô không nghe thấy gì, cũng chẳng có sức mà nghe, toàn thân gần như không vững nữa. Cô nghĩ chi bằng giờ mình chết đi, chi bằng mình phát điên, cũng là một cách giải thoát, ít ra thì cũng ngất đi. Nhưng không được, cho dù cô cảm thấy mình không thể tiếp tục cầm cự được nữa, nhưng một giây sau, cô vẫn đang cầm cự. Suy nghĩ, cơ thể, ký ức, sự gặm nhấm của từng nỗi đau nhỏ bé lại rõ ràng đến vậy.
Cô cảm thấy có người tiến lại bên cạnh, hơi chỉnh lại góc độ của cái đèn, rồi một loạt âm thanh hỗn độn, có người đi ra, có người ở lại.
Rất lâu đôi mắt đau nhức của Cát Niên mới thích nghi được với ánh sáng, trong phòng không còn người mặc đồng phục cảnh sát nữa, thay vào đó là một người phụ nữ lặng lẽ ngồi cạnh cô.
Đó là cô Thái.
“Mệt rồi phải không. Ăn chút đồ đi, uống ngụm nước cũng được.”
Lúc này Cát Niên mới nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-1/1988607/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.