“Khánh Dung, em đang tránh mặt anh sao?”
“Không có! Bắc Thành, là do anh nghĩ nhiều rồi.”
Từ Khánh Dung nhỏ giọng đáp lại Cố Bắc Thành qua điện thoại. Gần đây cô thường kiếm cớ này cớ nọ để tránh gặp mặt anh. Căn bản cô không có cách nào đối diện trực tiếp với anh, càng không biết phải mở lời thế nào để không làm tổn thương đối phương nữa.
“Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài ăn tối có được không? Anh vừa mới phát hiện một nhà hàng có cách bài trí rất đẹp.”
Cô thoáng im lặng, chậm rãi đứng dậy đi từ giường đến ghế sofa, ngồi xuống. Cố Bắc Thành vẫn đang chờ câu trả lời, anh có thể nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ từ phía đầu dây bên kia, một lúc sau Từ Khánh Dung mới lên tiếng:
“Được. Vậy tối mai chúng ta gặp nhau.”
Sớm muộn gì cô cũng phải nói chuyện rõ ràng với Cố Bắc Thành. Dây dưa càng lâu, tổn thương anh nhận lại càng lớn. Từ Khánh Dung không có ý trêu đùa tình cảm của Cố Bắc Thành, càng không muốn anh phí phạm thời gian lên người mình.
Đứa bé là một món quà quý giá mà ông trời ban tặng cho Từ Khánh Dung. Tuy không thể cho con một gia đình trọn vẹn, nhưng cô sẽ dành suốt phần đời còn lại để chăm sóc và nuôi dạy bé con một cách tốt nhất có thể. Chí ít bé con sẽ lớn lên thật vui vẻ, hạnh phúc trong tình yêu thương của mẹ.
Từ Khánh Dung cùng dì Trần đến bệnh viện để khám thai. Ngồi trong xe taxi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467152/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.