“Thái Khang, anh mau ngồi dậy uống chút nước đi.”
Phương Mỹ Anh pha trà gừng giúp Phương Thái Khang giải rượu. Anh uống hết phân nửa rồi đặt ly nước xuống bàn, tay day day trán biểu lộ vẻ mệt mỏi.
Cô ngồi bên cạnh, không khỏi lên tiếng càu nhàu:
“Ai bảo anh đến chỗ Tống Duật uống say bí tỉ như vậy chứ? Uống đến giờ này cũng phải hai, ba tiếng đồng hồ rồi.”
“Cái gì mà say bí tỉ? Anh vẫn còn tỉnh táo mà.” Phương Thái Khang nghiêng người muốn ôm em gái, không ngờ bị cô bĩu môi né tránh.
Mùi rượu trên người anh khiến cô khó chịu.
“Khắp người anh hoàn hơi cồn, hôi chết đi được.”
“Xùy, có hôi cũng là anh trai của em. Chê cái gì?” Phương Thái Khang được đà lấn tới, choàng tay kẹp lấy cổ Phương Mỹ Anh.
Lần này cô cũng không đẩy Phương Thái Khang ra nữa. Ông anh này của cô bình thường điềm đạm, trưởng thành, nhưng cũng có lúc trẻ con hết phần người khác giống như hiện tại.
Phương Thái Khang tựa đầu vào vai em gái, hỏi:
“Sao không ngủ sớm đi, mười một giờ rồi kìa. Con gái thức khuya như vậy không tốt đâu.”
Anh không nói thì thôi, nói xong thật khiến Phương Mỹ Anh muốn đấm cho vài cái. Tại ai mà giờ này cô còn chưa được ngủ hả?
“Cha mẹ đi du lịch, em không thức đợi cửa, lẽ nào anh thích đêm hôm ngủ ngoài cột điện hả?”
“Anh về gọi cho em cũng được mà. Bà cụ non lắm lý do.”
“Luyên thuyên! Ngồi một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467145/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.