“Tống Duật, anh làm sao vậy?”
Từ Khánh Dung vừa mở cửa, Tống Duật đã nhào đến ôm chặt lấy cô. Bị hắn ôm chật cứng không thở được, cô dùng sức đẩy hắn ra, nhưng chỉ vô tác dụng.
Người đàn ông kia càng ôm càng chặt. Ban đầu Từ Khánh Dung còn tưởng hắn say rượu làm càn, nhưng trên người hắn, tuyệt nhiên không ngửi thấy hơi cồn.
Tống Duật thấp giọng, khẩn thiết cầu xin:
“Chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh sẽ bù đắp cho em. Khánh Dung, xin em cho anh một cơ hội…”
“Anh buông tôi ra trước đã!” Từ Khánh Dung vỗ vào vai hắn.
Cuối cùng Tống Duật cũng buông cô ta. Từ Khánh Dung lùi về sau, hít sâu một hơi để lấy dưỡng khí. Cô mở rộng cửa để hắn đi vào.
“Tống Duật, tôi hạ quyết tâm rồi. Mối quan hệ giữa chúng ta… nên kết thúc thôi.”
Từ Khánh Dung không biết vì sao Tống Duật lại đột nhiên thay đổi ý định, không muốn ly hôn với cô nữa. Nhưng cho dù hắn nói gì, thì chuyện ly hôn cũng là sớm muộn.
Tống Duật nhìn cô không chớp mắt, hơi thở thoát ra đều đều. Hai mắt hắn đỏ lên, dường như sắp khóc nhưng phải nén chặt mọi cảm xúc trong lòng.
“Anh biết rồi. Người con gái năm đó… là em…” Hắn khó khăn mở miệng, day dứt bao lâu mới nói ra được những lời này.
Từ Khánh Dung không hiểu Tống Duật nói cái gì, im lặng nhìn sang hắn. Tống Duật bật cười chua xót, năm đầu ngón tay cuộn tròn lại, đặt ngay ngắn trên đùi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467120/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.