Hai người chật vật nằm trên chiếc ghế sofa nhỏ hẹp. Từ Khánh Dung bị Tống Duật đè dưới thân, ngột ngạt đến khó thở. Mất rất nhiều sức cô mới đẩy hắn ra được, sau đó phải dìu thân ảnh cao lớn kia vào trong giường, chỉ sợ hắn nắm ngoài đây không cẩn thận sẽ ngã lăn xuống đất. 
“Đừng đi…” 
Âm thanh không quá lớn nhưng đủ để Từ Khánh Dung nghe được. Hai mắt Tống Duật nhắm nghiền, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra. Bất đắc dĩ, cô phải nằm xuống bên cạnh hắn. 
Người đàn ông kia giống như vớ được khúc gỗ trôi dạt trên biển lớn mà ôm chặt lấy. Từ Khánh Dung cựa quậy, muốn nới lỏng vòng tay hắn ra nhưng xoay sở thế nào cũng vô tác dụng. 
Hơi thở Tống Duật phát ra đều đều bên tai cô. Ở một cự ly cực gần, Từ Khánh Dung có thể quan sát rõ ngũ quan hài hòa trên gương mặt hắn. Cô từng nhìn thấy di ảnh của Tống phu nhân, phải nói, Tống Duật thật sự rất giống mẹ. 
“Đừng đi, đừng ly hôn có được không…” 
“Khánh Dung, em từng bảo yêu tôi rất nhiều mà…” 
Tống Duật say đến mức nói lảm nhảm trong miệng. Từ Khánh khịt mũi, lời nói phát ra nghẹn ngào. 
“Duật, em mệt lắm…” 
“Chúng ta… đáng lẽ ban đầu không nên kết hôn. Đáng lẽ em không nên trói buộc anh ở bên cạnh mình.” 
“Em biết, người anh yêu là chị Khánh An. Là em cố chấp chen chân vào cuộc sống của anh.” 
“Xin lỗi anh, Tống Duật, em nghĩ kỹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3323159/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.