“Bác sĩ, Từ Khánh Dung… cô ấy sao rồi?” 
“Không sao. Vết thương được xử lý kịp thời, may mắn không bị nhiễm trùng.” 
Tống Duật đang tham dự một cuộc họp quan trọng, vừa nghe tin Từ Khánh Dung gặp chuyện đã bỏ mặc tất cả, chạy ngay đến bệnh viện. Một lát sau, Cố Bắc Thành và hai anh em nhà họ Phương cũng có mặt. 
Chị quản lý tường thuật lại sự việc diễn ra lúc đó. Theo như hình ảnh trích xuất từ camera thì đúng là ba người đàn ông kia cố tình gây sự, làm khó Từ Khánh Dung. 
Bọn họ đã bị bảo vệ bắt lại, đưa đến đồn cảnh sát để làm rõ tình hình. Nhìn tên nào tên nấy xăm trổ đầy mình, lời nói thô tục, chắc chắn không phải hạng người tốt lành. 
Từ Khánh Dung được đưa đến bệnh viện, sơ cứu và băng bó vết thương, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh nghỉ ngơi. Từ nãy đến giờ, điện thoại của Tống Duật đổ chuông mấy lần, nhưng hắn mặc kệ, bật chế độ im lặng rồi đút sâu vào túi quần. 
“Tổng giám đốc, chủ tịch biết chuyện anh tự ý rời khỏi cuộc họp. Ông ấy có vẻ rất giận, hay là anh…” 
“Chuyện này nói sau đi. Cậu đến đồn cảnh sát nghe ngóng tin tức về ba tên khốn kia, sau đó báo lại cho tôi.” 
Lưu Vũ có ý nhắc nhở, nhưng Tống Duật không hề quan tâm đến. Cậu không thể làm gì hơn ngoài việc nghe theo lời hắn, đi đến đồn cảnh sát nghe ngóng tình hình. 
Một tiếng đồng hồ sau, Từ Khánh Dung tỉnh lại, bả vai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3316080/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.