🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đàm Lê Giai bị mắng đến ê chề, vẫn cảm thấy mình không sai mà cao giọng:



“Ai nói cô tôi không lo lắng cho Khánh Dung? Nó bị s.ảy th.ai, tôi đương nhiên thấy rất buồn. Nhưng cô cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Khánh An được.”



“Con bé không có lỗi.”



Phương Mỹ Anh cuộn tròn tay thành nắm đấm, đang định lên tiếng thì Từ Thái Sâm ngăn lại:



“Được rồi, mỗi người bớt nói một câu đi. Khánh Dung còn chưa tỉnh, nơi này lại là bệnh viện cần sự yên tĩnh, các người đứng ở đây cãi nhau được ích lợi gì?”



Ông đau buồn cho con gái, dù không thể hiện ra ngoài gương mặt nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Không biết sau khi Từ Khánh Dung tỉnh lại, phát hiện không còn đứa bé nữa, liệu cô có thể vượt qua cú sốc m.ất con không?



Từ Thái Sâm đã nói vậy, Phương Mỹ Anh cũng không còn lời nào. Từ Khánh Dung còn đang hôn mê chưa tỉnh, tập trung nhiều người ở đây chẳng để làm gì. Đôi mắt Phương Mỹ Anh đỏ hoe, nhìn qua hai mẹ con Từ Khánh An, châm biếm:



“Bà đưa Từ Khánh An về đi. Cô ta mệt sắp đứng không nỗi nữa rồi kìa.”



Về phần Tống Duật, Phương Mỹ Anh đã cảm thấy ngứa mắt từ lâu.



“Cả anh nữa, chẳng phải cũng lo lắng cho cô ta sao? Vậy thì cùng cút về hết đi.”



Phương Mỹ Anh có thể hiểu vì sao Đàm Lê Giai không quan tâm đến Từ Khánh Dung. Căn bản, Từ Khánh Dung không phải con gái ruột của bà ta.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068545/chuong-3.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.