Từ sauhôm đó, Bộ Tinh Bảo không làm thế nào gặp được Nam Trạch Lễ, nếu có gặpđược, cậu không thèm nhìn cô đã cúi đầu bỏ đi một mạch.
Hôm nay, Bộ Tinh Bảo ra khỏi nhà từ sớm, chờ dưới nhà Nam Trạch Lễ. Sau khi hốilộ Dương Hâm Hoạch, Bộ Tinh Bảo cuối cùng cũng thăm dò được Nam Trạch Lễ có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Mặt trời bị đám mây đen che khuất, thời tiết vừa nãy vẫn còn rất đẹp, một lúcsau đã bắt đầu có tiếng sấm, sau mấy tiếng sấm ầm ù, bỗng dưng ông trờinhư dội cả chậu nước xuống mặt đất.
Trước tòa nhà không có mái hiên, Bộ Tinh Bảo lấy tay che đầu cũng chỉ tự an ủi mình một chút.
Mưa mỗilúc một to hơn, chiếc áo mỏng của Bộ Tinh Bảo ngấm nước mưa, dính chặtvào người, mái tóc dài cũng bết trên mặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn, rèm cửa sổ của Nam Trạch Lễ hình như thoáng lay động.
- Ngốcquá, không biết tìm chỗ nào để tránh mưa sao? – Nam Trạch Lễ mắng nhỏ,đôi lông mày rậm nhăn lại. Cậu kéo mạnh rèm cửa vào rồi chạy xuống lầu.
- Xịch… - Cánh cửa chống trộm mở ra, Nam Trạch Lễ hằm hằm đứng trong phòng, lạnh lùng nói. – Vào đây!
- Ừ! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười, Nam Trạch Lễ quay người đi thẳng vào phòng.
Cănphòng khách ấm áp bị bao trùm bởi sự yên tĩnh đáng sợ. Những giọt nướctrên người Bộ Tinh Bảo tí tách nhỏ xuống, vũng nước đọng trên thảm lanrộng ra, sự thấp thỏm của cô cũng lớn dần lên.
- Nam…Nam Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-hon-em-mot-cai-nao/3083121/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.