Trong cơn gió đêm nhè nhẹ, cánh cửa lớn bằng kính chầm chậm mở ra, mộtbóng người cao lớn đứng dưới ánh đèn. Hai tay cậu đút vào túi áo, máitóc dài che mất một bên mắt, cánh cửa nhè nhẹ khép lại sau lưng cậu.
Nam Trạch Lễ ung dung bước trên con đường lát đá không có bóng người, bóng cậu ngang tàng in trên mặt đất.
- Cậu chủ, muộn vậy rồi cậu còn đi đâu sao? – Người quản gia mặc đồng phục lên tiếng hỏi.
- Ừ. – Nam Trạch Lễ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi quay đầu đi thẳng.
- Cậu nhớ về sớm nhé! – Người quản gia nói với cái bóng của Nam TrạchLễ, nhưng cậu đã biến mất từ lâu. Người quản gia bất lực thở dài, tiếptục cầm chổi quét sân vườn.
Ngày trước, cậu chủ Trạch Lễ là một cậu bé rất ngoan ngoãn, hiếu thuậnvới bà chủ. Nhưng từ sau khi bà chủ qua đời, cậu thay đổi rồi, khôngnhững trở nên ít nói, mà lại thường xuyên ra ngoài gây chuyện. Rốt cuộcthì xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta có cảm giác sợ hãi một cách kỳ lạ.
Trong một góc nhỏ ở đầu đường, tiếng hét thất thanh vang lên trong đêmtối, xé rách đám mây trên không trung, khiến những hạt mưa lộp độp rơixuống.
- Thật là đen đủi, tẩn người khác mà ông trời cũng không ủng hộ. – Mộtgã nhuộm tóc vàng vừa chửi thề, vừa đạp mạnh vào người đang nằm dướiđất.
- Coi như thằng nhóc này may mắn. – Một gã khác bị băng một bên mắt trái lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-hon-em-mot-cai-nao/3083117/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.