Sau khi dùng cơm trưa cùng mọi người. Tôi liền dắt mấy đứa trẻ đi vệ sinh một lượt rồi cho các bé đi ngủ. Tôi định ngủ cùng các em mà trằn trọc mãi không ngủ được. Liền nhẹ nhàng đứng dậy cẩn thận vén chăn lên, gấp đặt vào góc tường. Tôi bước ra ngoài, bước chân tiến thẳng đến vườn hoa sau trại.
Thường thường tôi cũng hay ra đây hít thở không khí. Định tiến lại xích đu liền thấy có người ngồi trước rồi. Bóng dáng tuy mới gặp nhưng làm tôi không cách nào quên được. Suy nghĩ một hồi tôi quyết định vẫn đi ra xích đu. Tôi hồi hộp mở lời nói trước:
- “Cảm ơn anh vì đã bê đồ giúp em lúc sáng”
Anh nghe thấy vậy liền mỉm cười nói:
- “Không có gì đâu. Em cần giúp gì cứ bảo anh”
Nói chuyện với anh một lúc tôi mới biết. Thì ra trại trẻ này gần nhà anh. Một hôm, anh đi ngang qua chợt thấy nên quyết định có thời gian sẽ đến thăm và chơi với các em. Anh chỉ lớn hơn tôi 1 tuổi tức là anh 18 tuổi. Mà cách nói chuyện của anh chững chạc thật ấy. Tôi cứ như lạc vào miền đất lạ, lưu luyến mãi không thôi. Bố mẹ anh hay bận công việc. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Vậy nên anh đến đây một mình.
Từ đâu ra tự nhiên có con rắn lai đến chỗ tôi đứng, vốn sợ côn trùng tôi luống cuống vô tình ngã xuống ao bên cạnh. Từ bé thân thể tôi khá yếu, bị sợ nước do câu chuyện đuối nước suýt chết năm xưa. Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931488/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.