Đã được một tuần kể từ khi tôi vào tù. Tâm trí tôi luôn hiện hữu những vần thơ của Anna Akhmatova- một nhà thơ người Nga tôi vô tình biết từ bé:
...“Đàng nào cũng chết, sao không bây giờ?...
... Ta chờ mi đó, ta đang nát lòng...
... Ta tắt đèn đi, của ta toang mở.”...
Đó là những lời trò chuyện cùng Thần Chết mà Akhmatova viết.Nhưng Thần Chết không tới mà “cơn điên dại” lại đang tới gần... Trong thâm tâm, tôi cảm thấy “cơn điên dại” sẽ đoạt lấy tất cả những gì trước đây là quý báu nhất của bà, nhưng trong hoàn cảnh này thì dường như nó sẽ giúp bà quên đi cái thực tại độc ác, mất hết tình người đã ập xuống và đè nặng trên số phận của bà. Giai đoạn tối tăm nhất của bà cũng giống như tôi, bây giờ.
Vốn trước đây, nghe bài thơ mà không cảm được. Giờ thì, sao tôi lại hiểu được nó, thế này……
Thỉnh thoảng, trong phòng một mình. Một nỗi sầu vô cớ tự nhiên lại bộc phát trong tôi. Lúc thì trầm lặng như một người câm. Lúc thì đập phá như một kẻ điên dại giữa những mớ hỗn độn trong đời.
Những cuối cùng thì, sẽ được kết thúc bằng nước mắt. Một thứ mặn chát. Nó đau đớn thật đấy.
Tôi khóc nhiều đến nỗi. Mỗi sáng thức dậy, mắt sẽ sưng tấy cả lên. Đầu tóc bù xù. Không dám nhìn vào gương ở nhà vệ sinh chung.
Tôi lúc này, tự ví mình như một con ma vất vưởng. Chính vì lưu luyến một thứ gì đó, mà không dám rời xa trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931470/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.