- “Vợ tương lai, chúng ta mau về nhà thôi”-Giọng nói dịu dàng của anh vang lên
Tôi lắp bắp không nói nên lời.
- “Anh……anh…….”
Là anh đang giả vờ hay anh nghĩ lại rồi??Tôi thật sự không hiểu.
Vì không còn nơi nào để đi. Tôi quyết đánh cược ván bài này một lần nữa. Dù giả vờ tôi cũng sẽ biến nó thành thật.
——————-
Tại biệt thự Phùng gia
Anh tự nhiên xoè tay ra. Ý bảo tôi nắm tay anh. Tôi đơ ra nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy bàn tay đó. Tay anh ấm thật ấy. Ấm như ánh dương.
Bước vào nhà, bố mẹ anh đã ngồi sẵn ở phòng khách chờ chúng tôi.
Mẹ anh lên tiếng trước:
- “Con dâu của tôi đây rồi. Ngồi xuống đi con. Đi đường có mệt không con.”
Lần này tôi lại bất ngờ. Mọi thứ như mơ vậy.
- “Dạ? Con dâu? Cháu ạ?”- tôi trả lời
Bác gái niềm nở nắm lấy tay tôi đáp:
- “Không là con thì là ai. Thôi tập dần xưng hô thành mẹ-con là vừa con ạ.”
- “Con xin phép đi công việc trước”- giọng anh xen vào
Nói rồi anh liền quay người lại lái xe đi. Cả hai bác đều không nói gì
Từ niềm nở sang trầm lặng mẹ anh nói tiếp:
- “Mẹ tin cái chuyện đó con không làm. Và mẹ chắc chắn bố mẹ ruột cũng không trách móc gì con. Chuyện hôn ước mẹ quyết định vẫn tiếp tục. Đến cả Lâm Phong. Con nhìn xem, sau từng ấy năm nó cũng đồng ý rồi đấy thôi. Mẹ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931468/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.