Tối tôi đã xuất viện vì không chịu được mùi thuốc khử trùng. Lần này, Lâm Phong cũng gác lại công việc để đưa tôi về. Vì đối với anh đứa con trong bụng tôi có thể là của anh nên lần này anh đối với tôi rất dịu dàng như những lần tôi ao ước anh như vậy.
Trước khi đi có việc, anh đưa tôi vào phòng bếp, kéo ghế cho tôi ngồi xuống. Gọi bác giúp việc nấu cháo cho tôi ăn.
——————-
Tại quán bar
- “Tuấn Hạo, tao có thể sắp có con rồi”- giọng anh nhàn nhạt nói
- “Sao có thể mà không phải chắc chắn”- Tuấn Hạo uống một ngụm rượu rồi nói
- “Mày cũng biết mà. Có thể của một trong hai người đàn ông kia”
Tuấn Hạo cười lớn:
- “Tao thì lại chắc chắn đó là con mày. Tao đã nói rồi tao tin Ngọc Chi là người tốt. Tốt nhất mày đứng làm gì quá đáng sau này sẽ hối hận không chừng”
- “Hối hận sao? Việc tao làm tao không bao giờ hối hận”
- “Vậy còn Khánh Chi. Mày tính như nào đây”
- “Nếu đó là con tao, Khánh Chi quyết định đi hay ở lại tao đều theo ý cô ấy. Dù gì tao cũng là người sai trước”
——————-
2h sáng, Lâm Phong chập chững bước vào nhà. Đúng lúc Khánh Chi đang khát xuống bếp tìm nước. Thấy Lâm Phong say sỉn Khánh Chi liền nghĩ:
- “Ha, vậy là cả ngày nay mình nghĩ kế hoạch coi như không cần dùng đến nữa rồi. Ông trời đã cho mình cơ hội mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931454/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.