Về đến nhà, tôi bê thùng đồ vào phòng. Đặt trên cùng chính là chiếc đàn violin màu trắng. Lúc mẹ tôi mua mẹ tôi bảo mày trắng ngụ ý cho sự trong sáng, tinh khiết của người con gái.
Mặt sau chiếc đàn có một dòng lưu bút ngắn của cô giáo dạy đàn cho tôi. Tôi quý cô lắm nhưng tiếc thật năm ngoái cô rời xa thế giới này mất rồi.
Nghe nói…….vì tự tử. Cô với tôi rất thân vì tiếng đàn cũng là người thân duy nhất của cô. Nhưng cô may mắn hơn tôi. Gặp được người yêu thương mình thật lòng. Chỉ có điều may mắn không được bao lâu chú ấy mất vì tai nạn máy bay lúc đến paris thăm cô biểu diễn violin. Cô giáo tôi liền mắc bệnh. Người ta nói cô điên vì cứ lẩm bẩm tên chú.
Đến khi thuốc cũng không còn tác dụng. Cô tự tử, nhảy xuống biển. Nơi chiếc máy bay rơi xuống. Đến giờ vẫn chưa tìm thấy xác.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ tôi lấy món đồ tiếp theo ra. Là ảnh gia đình hồi tôi còn bé. Nhưng bị vỡ mất rồi. Có thể là lúc người em họ của tôi đẩy thùng đựng xuống. Hay là do tôi bê không cẩn thận….?
Các món đồ cứ thế được tôi lau sạch sẽ, xem kĩ càng. Món đồ cuối cùng. Là một cuốn sổ. Là nhật ký? Của mẹ tôi?
Đọc được trang đầu tôi điên cuồng lật các trang sau.
“Tách”- giọt nước mắt nóng hổi của tôi rơi xuống trang giấy đã cũ, có phần nhàu nát do tôi lật quá mạnh.
Trong cuốn sổ đều nói về hành trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931450/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.