Chợt một ngày, tôi nghe tin Khánh Chi mang thai. Nhận được tin này tôi còn sốc hơn khi nghe tin mang thai của em. Điên thật rồi. Tôi chỉ biết nếu để bố mẹ biết chuyện tôi sẽ chết mất.
Chiều hôm đó, em tiến tới bảo muốn đi mua đồ cho con. Tôi nghĩ là tốt cho con nên cũng không ngần ngại đồng ý.
Tôi không biết mấy thứ liên quan đến em bé nên tôi bảo em đi chọn vì nghĩ em sẽ rành hơn. Đúng là em rành hơn thật. Nhưng giá tiền toàn đồ rẻ. Tôi nghĩ nó kém chất lượng nên đã thay đồ em chọn bằng đồ đắt hơn.
Nhân viên còn khen chúng tôi đẹp đôi. Tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ nên chẳng mấy bận tâm lời nói đó. Tôi thì lại không biết vì lời khen này em vui đến thế nào.
Bước ra khỏi cửa hàng. Em bảo cho em nợ tiền hôm nay. Tôi thoáng sững người vì bình thường cùng Khánh Chi mua đồ. Cô ta sẽ không bao giờ nói như này. Dù sao là cho con nên tôi mới nói không cần. Mà thật ra tôi cũng không nghèo đến mức bắt người khác trả lại tiền.
Tôi bảo em không được nói chuyện mang thai cho bố mẹ. Vì tôi không yêu em. Mà nếu cố yêu em vì con. Vậy Khánh Chi thì sao. Hơn nữa lúc đấy. Tôi và chính em còn không biết đứa bé là của ai.
Khoảng thời gian bố mẹ tôi về nước, ở lại cùng chúng tôi. Tôi luôn cố để tỏ ra gần gũi với em. Thật lạ, chính tôi lại không bài xích điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931427/chuong-32.html