Giờ đây khoảng cách giữa anh và cô rất gần, giọng nói anh trầm thấp mang theo vài phần lười biếng khiến cho Ôn Lê có cảm giác như bên cạnh cô có một chiếc loa siêu trầm.
Trái tim Ôn Lê run rẩy.
Hạ Si Lễ vẫn dụi dụi vào người Ôn Lê, cô không dám cử động quá nhiều, cô rũ mắt, qua khoé mắt cô nhìn thấy hàng mi dài cong cong của anh, làn da anh mịn màng, lông mày đậm, còn có chiếc mũi cao thẳng tất cả tạo nên đường nét gương mặt cuốn hút.
“Đẹp trai không?”
Hạ Si Lễ đột nhiên mở mắt, khoé miệng cười xấu xa.
Ôn Lê nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên lúc này cô nhớ lại những lời Lăng Tô Nhiễm đã nói với cô——
“Mũi cao và thẳng thì chắc là rất khoẻ và lâu…”
Mặt cô chợt đỏ bừng, cô muốn đẩy anh ra nhưng nhớ đến tình trạng hiện tại của anh nên đành phải bỏ cuộc.
“Không đẹp.” Cô mím môi thì thầm: “Nhìn cũng bình thường thôi.”
Hạ Si Lễ nhìn hai má cô ửng hồng, tai cô cũng hồng một mảng, cũng không biết là do dị ứng hay là do nguyên nhân gì khác, anh nhìn một lúc thì cười nhẹ: “Tôi như vậy mà em chỉ chấm điểm bình thường thôi à?”
“Người thích tôi phải xếp hàng dài từ Kinh Bắc đến Nam Đàn đó. Mà muốn xếp hàng thì cũng phải được tôi đồng ý mới có thể xếp hàng đó. Ôn Lê, em hiểu tôi nói gì không?”
Nghe anh nói mà lòng Ôn Lê chợt thấy hoảng loạn, tim cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-den-cung-gio/3549665/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.