Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, cảm giác nặng nề đè chặt trong lòng. Không gian hành lang bệnh viện thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, lạnh lẽo và cô đơn. Đầu óc tôi vẫn quay cuồng với hình ảnh của Cẩn Huyên trên giường bệnh, giọng nói yếu ớt của cậu vang vọng trong tâm trí như một lời nguyền không thể thoát ra.
Nhưng tôi chưa kịp định thần lại thì một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên từ phía sau:
"Cô nói chuyện với cô ấy xong rồi sao?"
Tôi quay lại và nhìn thấy Minh Phong. Hắn đứng tựa lưng vào bức tường, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén như muốn xuyên thấu mọi thứ. Dáng người cao lớn của hắn nổi bật dưới ánh sáng nhợt nhạt của hành lang, khiến hắn giống như một bóng ma hơn là một người thật.
Tôi hơi khựng lại. Minh Phong không phải là kiểu người dễ đoán, và cũng chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện. Nhưng lần này, ánh mắt hắn nhìn tôi có chút gì đó khó chịu, như thể hắn đang phán xét từng hành động của tôi.
"Đúng vậy
Tôi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tôi vừa gặp cậu ta
Minh Phong nhướng mày, nhưng không nói gì thêm. Hắn bước chậm rãi tới gần tôi, đôi giày da của hắn phát ra âm thanh trầm thấp trên nền gạch men. Khi hắn dừng lại, khoảng cách giữa chúng tôi đủ gần để tôi cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của hắn, nhưng cũng đủ xa để khiến tôi cảm thấy hắn luôn giữ một ranh giới lạnh lùng nào đó.
"Cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3735301/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.