Tôi ngồi sụp xuống ghế, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại tối đen, như thể nó sẽ bất ngờ reo lên lần nữa. Tay tôi run rẩy, cố siết chặt lấy mép bàn để giữ bản thân bình tĩnh, nhưng tâm trí thì hoàn toàn rối loạn. Cẩn Huyện đã trở lại, và điều này chẳng hề nằm trong tính toán của tôi. Tất cả những gì tôi từng nghĩ rằng cậu sẽ mãi ở trong tù, rằng mọi chuyện đã được chôn vùi, giờ đây sụp đổ như một lâu đài cát bị cuốn phăng bởi cơn sóng dữ. (2)
Tôi không thể ngừng suy nghĩ về những lời cuối cùng của cậu trong cuộc gọi: " Tôi luôn nhớ rất rõ những gì cô đã làm". Lời nói ấy, dù không trực tiếp buộc
tội, lại chứa đầy sự đe dọa ngấm ngầm. Cậu biết điều gì đó. Nhưng biết đến đâu? Có bằng chứng gì không? Hay đây chỉ là trò chơi tâm lý để khiến tôi mất kiểm soát? Càng nghĩ, tôi càng thấy hơi thở mình gấp gáp hơn, như thể căn phòng đang dần thu hẹp lại. (2)
Tôi đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, cố gắng tìm ra giải pháp. Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu.
"Cậu ta không thể làm gì được nếu biến mất
Ý nghĩ ấy lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng lại mang đến cho tôi một cảm giác trấn an kỳ lạ. Tôi đã đi quá xa để quay đầu lại. Nếu cậu ta thực sự định phá hỏng mọi thứ, thì tôi sẽ phải hành động trước.
Nhưng ngay sau đó, một nỗi sợ khác ập đến. Nếu cậu đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3728868/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.