Sau buổi ra mắt đầy căng thẳng ở gia đình Bách Điền, tôi trở về căn hộ trong trạng thái kiệt sức. Cảm giác mệt mỏi không chỉ đến từ những cuộc trò
chuyện kéo dài, mà còn từ áp lực phải gây ấn tượng tốt với bố mẹ anh. Trên đường về, tôi chỉ muốn bỏ lại mọi suy nghĩ phía sau và tìm một góc yên bình để thư giãn.
Vừa bước vào căn hộ, tôi thả người xuống chiếc ghế sofa mềm mại, cảm giác như cả thế giới đang nặng trĩu trên vai mình được gỡ bỏ phần nào. Căn hộ yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc trong góc phòng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng ấm áp, nhưng trong lòng tôi lại ngổn ngang vô vàn suy nghĩ.
Nằm một lúc, tôi chợt nhận ra mình vẫn còn mặc chiếc váy dự tiệc cho buổi gặp mặt. Chiếc váy màu xanh nhạt – thứ tôi đã chọn sau nhiều lần thử qua thử lại, chỉ vì muốn tạo cảm giác nhẹ nhàng, dễ gần – giờ đây trở nên nhăn nhúm. Tôi đứng dậy, bước chậm rãi vào phòng ngủ, cởi bỏ lớp trang phục nặng nề và thay vào bộ đồ thoải mái nhất mà mình có. Cảm giác giải thoát bao trùm lấy tôi.
Tôi pha một cốc trà nóng, ngồi bên cửa sổ và lặng lẽ ngắm nhìn thành phố về đêm. Những ánh đèn đường lấp lánh, dòng xe cộ tấp nập, và tiếng còi xe vọng lại từ xa tạo nên một bầu không khí vừa ồn ào vừa lặng lẽ. Trái tim tôi dần dịu lại. Tôi biết rằng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-toi-la-ke-phan-dien/3728320/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.