Chương 13:
Tôi cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn ông ta giãy giụa:
“Năm đó… ông cũng nhìn ông ngoại tôi c.h.ế.t trong đau đớn như thế này… đúng không?”
…
Lúc rời đi, tôi bảo quản gia gọi 120.
C.h.ế.t… thì quá dễ dàng cho ông ta rồi.
Điều tôi muốn, là để cho những thứ quan trọng nhất trong đời ông ta, thứ mà ông ta xem trọng nhất lần lượt rời khỏi ông ta.
Để một người miệng lúc nào cũng nói về thể diện, trở thành kẻ mỗi giây mỗi phút đều phải sống trong nhục nhã.
Tôi đã nói rồi, Lục Chính là người cực kỳ cẩn trọng.
Ông ta rất giỏi trong bày bố cục diện.
Từ cuộc đời, thương trường, gia tộc… cho đến chính ngôi nhà của mình.
Ông ta chưa bao giờ đặt trứng vào cùng một giỏ.
Nên ngay cả khi phải đối phó với một người nhỏ bé như tôi, ông ta cũng sẽ chuẩn bị một bộ mặt bên ngoài và một bộ mặt bên trong.
Bộ mặt bên ngoài là Lục Dĩ Triều.
Nhưng vì chuyện Nam Hy Lạc và Tiểu Hiên, nên ông ta phải luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh rẻ.
Thế nên, Lục Chính lại chuẩn bị thêm một bộ mặt bên trong nữa.
Và đó là Lục Nhất Phàm.
Lúc tôi bị cả nhà họ Lục chèn ép, khinh bỉ, Lục Nhất Phàm giống như một bông hoa biết nói, luôn đúng lúc xuất hiện cho tôi một chút ấm áp, một chút quan tâm.
Vừa kiểm soát tôi… cũng vừa luôn cảnh giác tôi.
…
Nói ra thì… tôi vẫn phải cảm ơn Lục Nhất Phàm.
Nếu không có cậu ta đứng ra thì với tính cách thận trọng đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-that-tro-minh/4861367/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.