Chương 2:
“Ba!”
Lục Nhất Phàm đột ngột đứng bật dậy, lớn tiếng:
“Như vậy sao được? Chuyện này sao có thể để chị dâu chịu thay?”
Ba chồng thở dài bất đắc dĩ:
“Ba đã thề, gia quy không thể phá. Dĩ Triều ngày mai phải đi đ.á.n.h golf với khách hàng, Nhất Phàm con ngày nào cũng phải làm thí nghiệm. Trong nhà chỉ còn chị dâu con có thể thay thôi. Tố Hinh, con thấy thế nào?”
Tôi từ từ ngẩng đầu.
Mỉm cười nhẹ nhàng với ba chồng, tôi dịu giọng:
“Được mà, ba.”
Ba gật đầu, vẻ hài lòng:
“Con đúng là đứa khiến người ta yên tâm. Ngày đó ba không nhìn nhầm con.”
……
Tôi đang một mình nghiền t.h.u.ố.c trong tầng hầm thì Lục Nhất Phàm bất ngờ xuất hiện ở cửa. Ánh mắt cậu sâu thẳm, trong tay còn bưng một bát mì nóng hổi.
Tôi mỉm cười:
“Nhất Phàm, chưa nghỉ à?”
Cậu không trả lời.
Đặt bát mì lên bàn, cúi mắt xuống, giật lấy tay cầm cối nghiền, âm thầm làm thay tôi.
Tôi ngẩn người, không biết làm sao.
Sắc mặt cậu có chút tức giận, vẻ tuấn tú phủ một tầng buồn bực.
Hồi lâu, cậu ép giọng:
“Chị thật sự là tượng bùn sao? Một người sao có thể không có chút tính khí nào? Chị chỉ cần nói chị không muốn là được, ai ép chị được chứ!”
“Nhất Phàm à, em đi đi, ba biết được sẽ không vui đâu.” Tôi cười gượng, định lấy lại tay cầm.
Nhưng cậu ta không chịu buông, còn làm mạnh hơn.
Tôi hơi quýnh:
“Em như vậy không phải giúp chị, mà là hại chị! Em quên lần trước rồi sao? Chỉ vì em giúp chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chinh-that-tro-minh/4861356/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.